Dù đã trở về Trì Kiếm Phong, nhưng Quân Mạc Dao chẳng buồn nói với Minh Giai thêm một câu nào.
Rõ ràng, nàng ấy thực sự tức giận.
Chưa từng nếm trải khổ đau của người khác, thì đừng vội khuyên người ta làm người lương thiện.
Khi Minh Giai bảo nàng ấy không được ôm hận, Quân Mạc Dao đã biết ngay rằng vị sư tôn này không chỉ khác biệt với nàng ấy về tư tưởng, mà còn là một kẻ tốt bụng đến mức… không có nguyên tắc.
Bị người ta ức hϊếp đến tận đầu mà vẫn có thể điềm nhiên bình thản, cười nói vui vẻ sao? Nàng ấy làm không được.
Không trách được Trì Kiếm Phong chỉ có một mình Minh Giai. Kiếm tu không có cốt khí, e rằng đã sớm chẳng cầm nổi kiếm nữa rồi.
Tối đó, Quân Mạc Dao ngủ không hề yên giấc.
Lúc thì mơ thấy kiếp trước mình liều chết trăm bận, lúc lại thấy bộ mặt hung tợn của hồn thể trong giới trữ vật. Thỉnh thoảng, hình ảnh ấy lại biến thành Minh Giai, người đang cười tủm tỉm bảo nàng ấy buông bỏ hận thù, một lòng hướng thiện.
Hậu quả của một giấc ngủ chẳng ra sao chính là sáng hôm sau Quân Mạc Dao thức dậy thì đã quá giờ lên lớp từ lâu.
Ở Thái Thượng Tông, tất cả đệ tử chưa Trúc Cơ mỗi ngày đều phải tập trung đến học đường để nghe giảng sáng sớm. Những ai chưa thể ngự kiếm sẽ được chưởng phong hoặc đệ tử thủ tịch của các phong dùng pháp khí đưa đến lớp.
Nhưng rất không may, Minh Giai chưa từng thu nhận đồ đệ, Trì Kiếm Phong cũng chẳng có pháp khí nào dùng linh thạch để kích hoạt, thế nên chẳng có ai đưa Quân Mạc Dao đi cả.
Mà bản thân nàng cũng chẳng hứng thú gì với việc lên lớp. Dù sao thì sống lại một đời, nàng ấy đã khắc ghi toàn bộ công pháp trong lòng, chỉ là linh căn đã bị tổn hại mà thôi.
Mặt trời lên cao, Minh Giai mới lững thững thức dậy, sớm đã quên béng chuyện lên lớp. Nàng cứ thế thản nhiên dẫn Quân Mạc Dao đến Tông Chủ Phong.
Nhìn Minh Giai sắc mặt hồng hào, tâm tình vui vẻ rõ ràng, Huyền Cơ trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng. Nhưng e ngại có mặt Quân Mạc Dao, hắn cũng không tiện nói gì.
“Đệ tử Quân Mạc Dao bái kiến tông chủ!”
“Ngoan lắm, đây là quà gặp mặt của ta cho ngươi.”
Huyền Cơ vốn là sư thúc của Minh Giai, đối với Quân Mạc Dao cũng khá hào phóng, tặng cho nàng ấy vài viên linh thạch cùng một số linh bảo.
“Minh Giai, ngươi phải dốc lòng dạy dỗ Mạc Dao cho tốt.” Huyền Cơ nghiêm mặt cảnh cáo, đồng thời cũng nhìn ra vấn đề của nàng, “Vài ngày nữa Thanh Lan Bí Cảnh sẽ mở, ngươi đưa Mạc Dao đi tìm cơ duyên đi.”
Nghe vậy, đáy mắt Quân Mạc Dao thoáng ánh lên tia sáng.
Kiếp trước, nàng ấy chính là tìm được linh bảo phục hồi linh căn trong Thanh Lan Bí Cảnh. Khi ấy, nàng ấy đã chín phần chết một phần sống, nhưng nếu kiếp này có Minh Giai hỗ trợ, có lẽ nàng ấy có thể nắm chắc mười phần rồi.
“Thanh Lan Bí Cảnh?” Không ngờ đôi mắt Minh Giai cũng sáng rực, “Không giới hạn tu vi?”
Sắc mặt Huyền Cơ lập tức đen lại, “Ngươi tốt nhất nên đứng đắn cho ta, nhớ kỹ là ngươi đã có đồ đệ rồi đó.”
"Ta có nói là ta định làm gì đâu chứ..." Minh Giai lẩm bẩm.
Nhưng Huyền Cơ, người quá hiểu nàng, đã sớm cảm thấy bất an đến mức tim đập thình thịch.
Nhìn nàng một lúc, Huyền Cơ há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ đành thở dài, quay sang Quân Mạc Dao, nói như nhắc nhở:
"Mạc Dao, sư tôn ngươi... ngươi hãy bao dung nàng nhiều một chút..."
Những lời bỏ lửng khiến Quân Mạc Dao bỗng cảm thấy có chút bất an khó hiểu.
Có lẽ là muốn bù đắp phần nào, Huyền Cơ bấm một đạo pháp quyết.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh biếc lóe lên, một thanh linh kiếm sắc bén tỏa ra linh khí lấp lánh hiện ra trước mặt Quân Mạc Dao.
"Thanh kiếm này tên là Trạm Uyên, Mạc Dao, mong rằng ngươi có thể tựa như giao long vươn mình lên biển rộng, danh chấn tứ phương."
Vừa trông thấy Trạm Uyên, thần hồn Quân Mạc Dao lập tức rung động, ánh mắt nàng ấy rốt cuộc cũng lộ ra niềm vui thích hồn nhiên phù hợp với tuổi tác.
"Mạc Dao bái tạ tông chủ!"
Minh Giai nhìn Quân Mạc Dao thực sự vui vẻ, đáy mắt cũng mang theo một nụ cười chân thành.
Trên khoảng đất trống của Trì Kiếm Phong, Quân Mạc Dao cầm kiếm tay trái, tập trung luyện tập từng đường chém. Trán nàng ấy đã lấm tấm mồ hôi, nhưng động tác vẫn còn cứng nhắc, lông mày nhíu chặt không chút thả lỏng từ lúc bắt đầu.
Dưới bóng cây, Minh Giai chống cằm, lẳng lặng quan sát.