Mỗi Đệ Tử Đều Không Đơn Giản

Chương 3.2: Mượn kiếm của ngài dùng một lát

Xem ra, lời đồn không phải bịa đặt!

Quân Mạc Dao lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, sát khí trong mắt không còn che giấu.

Khi nàng ấy còn là đại tiểu thư của Quân gia, Vương Hổ đã bám theo nàng ấy như ruồi nhặng, ra sức nịnh bợ, mơ tưởng được nàng ấy để mắt đến. Chỉ tiếc, nàng ấy có hôn ước, hơn nữa lại lãnh đạm với chuyện tình cảm, nên nhiều lần thẳng thừng từ chối.

Nào ngờ, nàng ấy vừa gặp biến cố, Vương Hổ đã vội vàng nhảy ra giẫm thêm một cước!

“Thế nào, còn dám giương oai trước mặt ta? Tưởng mình vẫn là đại tiểu thư cao cao tại thượng à?” Vương Hổ cậy thế hống hách, nhưng giọng điệu lại lộ vẻ chột dạ. Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đứng kè kè hai bên hắn, ra chiều bảo hộ. “Ta ban cho ngươi cơ hội làm tỳ nữ liếʍ chân ta, đó là phúc phần của ngươi! Chớ có rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt!”

Ánh mắt hắn tràn đầy khoái trá.

Vương Hổ là kẻ xuyên không từ trong bụng mẹ, nhưng thiên phú tu luyện lại kém cỏi vô cùng. Hắn từng đọc vô số tiểu thuyết, biết rằng chỉ cần có thể thu phục thiên chi kiêu nữ, thì chẳng khác nào có được thế lực của nàng.

Vậy nên, từ lâu hắn đã để mắt tới Quân Mạc Dao.

Ban đầu, hắn muốn dùng chiêu dây dưa không buông, hoặc hạ dược rồi để đường hoàng làm phò mã. Nào ngờ, nữ nhân này lại cứng đầu như tảng đá dưới hố xí — vừa thối vừa cứng! Khiến hắn nhiều lần bẽ mặt!

Hôm nay, vừa mới cưới tiểu thư của một trưởng lão tông môn, lập tức có thêm hai hộ vệ Nguyên Anh hậu kỳ đi theo bảo vệ, làm hắn đắc ý vô cùng.

Về phần Minh Giai? Theo tin tức hắn nghe ngóng được, nàng cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ mà thôi, chẳng có gì phải sợ!

Bị sỉ nhục đến mức này, làm sao Quân Mạc Dao có thể không tức giận?

Nàng ấy hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn Minh Giai, giọng nói trầm ổn mà kiên quyết:

“Sư tôn, có thể cho ta mượn kiếm của ngài dùng một lát không?”

Thấy nàng ấy đến cả vũ khí cũng không có, ánh mắt Vương Hổ càng thêm khinh miệt.

Minh Giai lại hứng thú nhìn hắn một cái, dường như đang suy tư điều gì.

Nghe xong lời đồ đệ, nàng khẽ lắc đầu, mỉm cười:

“Gϊếŧ gà đâu cần dùng đao mổ trâu.”

Nói rồi, nàng lười biếng liếc sang tiểu nhị của Tụ Bảo Lâu, giọng điệu như cười như không:

“Thứ rác rưởi này làm ta mất hứng mua đồ, các ngươi không quản lý một chút sao?”

Khóe miệng tiểu nhị giật giật, nhưng không hề phản bác. Hắn chỉ âm thầm ra hiệu về một góc.

Ngay lập tức, một luồng áp lực khủng khϊếp ập xuống Vương Hổ và hai hộ vệ của hắn.

Đây… đây là uy áp của tu sĩ Phân Thần kỳ!

Sắc mặt ba người lập tức trắng bệch như tờ giấy.

“Ba vị, Tụ Bảo Lâu cấm tuyệt đối việc gây sự, mời đi cho.”

Tiểu nhị vẫn giữ nụ cười niềm nở, nhưng ý tiễn khách đã quá rõ ràng.

Vương Hổ tức đến nghiến răng, nhưng còn chưa kịp mở miệng, hai hộ vệ đã nhanh chóng kéo hắn ra khỏi Tụ Bảo Lâu.

Ánh mắt Quân Mạc Dao vẫn lạnh băng nhìn theo bóng lưng hắn, một chút sát khí cũng không hề giảm bớt. Nhưng điều khiến nàng ấy bực bội hơn cả chính là thái độ "mềm yếu" của Minh Giai.

Trong mắt nàng ấy, kiếm tu phải là thanh kiếm sắc bén, chém sắt như chém bùn, nhanh gọn dứt khoát, ân oán phân minh! Nhưng cách xử lý của Minh Giai, tuy rất sáng suốt, lại có chút… không đã!

Quả nhiên, nàng ấy cần phải sớm xuất môn lịch luyện.

Nàng ấy là thanh kiếm đã rời vỏ, không thể trở thành một thanh bảo kiếm chỉ để trưng bày trên giá cao!

“Cho ngươi này.”

Minh Giai vỗ vỗ đầu nàng ấy, tiện tay nhét túi trữ vật vừa mặc cả được vào tay đồ đệ.

Quân Mạc Dao thở dài một hơi, giọng trầm trầm: “Đa tạ sư tôn.”

Thấy vậy, Minh Giai liền bật cười, nhéo nhẹ má nàng ấy một cái:

“Ôi chao, đồ nhi ngoan của ta, cau có như vậy sẽ không xinh đâu!”

Quân Mạc Dao hờ hững đáp một tiếng.

“Thôi được rồi, ngày mai vi sư sẽ bảo tông chủ tặng cho ngươi một thanh bảo kiếm, được không?” Minh Giai lười nhác duỗi người, giọng điệu biếng nhác mà bâng quơ: “Học theo vi sư một chút, đừng có làm kẻ thù dai như vậy.”