Minh Giai vẫn nhìn nàng ấy bằng ánh mắt ôn hòa, trong đó có một sự bao dung mà nàng ấy chưa từng cảm nhận qua.
“Con đường tu hành chưa bao giờ có thể thành tựu chỉ trong một sớm một chiều. Trước kia, con dùng kiếm tay phải, nếu muốn luyện kiếm tay trái, điều đầu tiên con phải làm là quên đi toàn bộ kiếm chiêu cũ.”
Quân Mạc Dao hiểu rõ điều đó. Nhưng phản xạ theo bản năng của thân thể này đã kéo dài suốt hai kiếp, có thể nói đã ăn sâu vào tận xương tủy.
“Mạc Dao, con có nguyện ý bắt đầu lại từ đầu không?”
Quân Mạc Dao nhìn sâu vào mắt Minh Giai, nhận ra nàng không hề nói đùa.
Bắt đầu lại từ con số không? Chuyện này nàng ấy không sợ, nhưng từ trước đến nay, nàng ấy chưa từng nghe nói có ai có khả năng xóa bỏ hoàn toàn thói quen của cơ thể.
“Có nguyện ý không?”
Minh Giai kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Xưa nay, nàng vốn không phải người có tính nhẫn nại. Trước kia, sư phụ và các sư huynh đệ vẫn thường bảo nàng là kẻ nóng nảy. Nhưng bây giờ, nàng đã trưởng thành, đã trở thành một vị sư phụ, cũng có một đồ đệ cần mình dìu dắt và che chở.
Quân Mạc Dao nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt kiên định.
“Con nguyện ý!” Giọng nói dõng dạc, mạnh mẽ.
Ánh mắt Minh Giai lên một tia sáng kỳ lạ, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười lười biếng và hờ hững, nhưng không hiểu sao, Quân Mạc Dao lại cảm nhận được một luồng uy áp khiến nàng ấy sinh lòng kính sợ từ tận đáy lòng—bất kể là kiếp này hay kiếp trước.
Chỉ thấy Minh Giai khẽ nâng tay, những ngón tay thon dài chẳng cần kết bất kỳ ấn pháp nào, chỉ tùy ý điểm nhẹ một cái.
Chớp mắt, Quân Mạc Dao có cảm giác như có thứ gì đó trong cơ thể mình vừa bị phong ấn.
Nàng ấy siết chặt tay lại, nhưng không nhận thấy bất kỳ điều gì khác thường.
Minh Giai ngáp một cái, vẻ mặt lười nhác như sắp ngủ gật.
“Nhìn cho kỹ, ta dạy con một chiêu.”
Dứt lời, nàng tiện tay nhặt một nhánh cây nhẹ hẫng, tùy tiện đâm nhẹ về phía trước như đang đùa nghịch.
Chỉ là một nhát đâm đơn giản.
Nhưng Quân Mạc Dao lại mở to hai mắt, như thể vừa bước vào một cảnh giới kỳ diệu.
Tại sao? Chỉ là một chiêu đơn giản như thế, vậy mà nàng ấy lại không thể tránh né, cũng không tìm ra sơ hở…
“… Buồn ngủ quá, đến bữa thì nhớ gọi ta…”
Minh Giai lười biếng xoay người, chậm rãi rời đi.
Như có ma xui quỷ khiến, Quân Mạc Dao cầm lấy Kiếm Trạm Uyên, bắt chước động tác của Minh Giai. Ban đầu, nàng ấy còn nghĩ mình sẽ gặp phải cảm giác gò bó, lúng túng như trước. Nhưng không ngờ…!
Quân Mạc Dao sững sờ nhìn tay trái của mình.
Nàng ấy… nàng ấy thật sự không biết dùng kiếm nữa rồi!
Rõ ràng trong đầu nhớ kỹ từng chiêu kiếm, thế nhưng thân thể lại như một tân binh chưa từng chạm đến kiếm bao giờ!
Minh Giai...
Quân Mạc Dao nhìn về hướng Minh Giai rời đi, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Chỉ một nhát kiếm tưởng chừng bình thường của Minh Giai, vậy mà nàng ấy lại phải nghiền ngẫm suốt quãng thời gian trước khi Thanh Lan bí cảnh mở ra.
Trên linh thuyền của Thái Thượng Tông, Quân Mạc Dao lần đầu gặp mặt các phong chủ khác trong tông môn.
Tu vi cao nhất được phép tiến vào Thanh Lan bí cảnh là Nguyên Anh kỳ. Các phong chủ, ngoại trừ Chân quân Đoạn Dật của Đoạn Khí Phong, kẻ đã đạt đến Phân Thần kỳ, đều có mặt. Hắn không đi, chỉ xuất hiện khi tiễn họ lên thuyền.
Còn lại hai vị phong chủ khác, Dược Vô Cứu của Vấn Dược Phong dường như không ưa Minh Giai, vừa lên thuyền liền kéo đám đệ tử sang chỗ khác.
Trịnh Kiền của Phá Trận Phong lại là kẻ kiệm lời, suốt dọc đường không nói quá ba câu, trái ngược hoàn toàn với đại đệ tử của hắn—Mạc Ngôn, một thiếu niên mặt búng ra sữa.
Minh Giai vừa nhìn thấy gương mặt non nớt của Mạc Ngôn, liền vươn tay nhéo một cái, khiến vẻ nghiêm nghị cậu bé khổ sở duy trì lập tức tan thành mây khói.
"Chân quân, người đừng trêu đệ tử nữa mà!"
"Đừng có bắt chước sư phụ ngươi làm chi, lúc nào cũng nghiêm mặt, cười lên trông đáng yêu biết bao!" Minh Giai chẳng chút kiêng dè, ngay trước mặt Trịnh Kiền liền bêu rếu hắn.