Tôi, Em Và Những Nỗi Lòng Của Tôi

Mười hai: Ảo Mộng

Tay hắn siết lấy tay tôi, những ngón tay lạnh lẽo đến mức khiến tôi rùng mình, nhưng dường như trong đó lại có một ngọn lửa đang cuộn trào, một cơn sốt không thể dập tắt.

Lúc này, tâm trí tôi dường như muốn thức tỉnh khỏi giấc mơ này. Một cơn choáng nhẹ xâm chiếm lấy tôi, như thể thực tại đang kéo tôi đi, đẩy tôi ra khỏi nơi này. Nhưng hắn, hắn lại không cho phép điều đó.

Giọng hắn run rẩy, chẳng còn vẻ điềm tĩnh thường ngày, mà như một kẻ tuyệt vọng níu lấy chút hơi ấm sau cùng.

"Ngủ thêm một chút nữa… Anh cầu xin em..."

Giọng hắn khàn đặc, nặng như những xiềng xích vô hình đang ghìm chặt tôi lại, không cho tôi rời đi.

"Anh muốn em thấy anh, thấy rõ anh, trước khi em tỉnh giấc..."

"Được không? ."

Hắn cúi xuống, vầng trán nóng hổi chạm nhẹ vào mu bàn tay tôi, hơi thở dồn dập, như thể chỉ cần tôi biến mất, hắn cũng sẽ không còn tồn tại nữa.

Ngọn lửa trong lò sưởi nhảy múa, ánh sáng chập chờn trải dài lên những bức tường u tịch. Tôi ngồi đó, đối diện với hắn, trước khoảng không như ngưng đọng, giữa thực và mộng.

Bàn tay tôi lướt nhẹ qua những cánh cúc trắng. Chúng tinh khôi, dịu dàng, giống như một điều gì đó mong manh mà tôi vô thức muốn níu giữ. Hắn vẫn ở đó, ánh mắt thẳm sâu, từng lời kể vang lên chậm rãi, trầm lắng như vọng lại từ một thế giới xa xăm. Hắn đang nói về điều gì? Tôi không nhớ. Hoặc có lẽ, ngay từ đầu, tôi chưa từng thực sự hiểu.

Giọng hắn hòa vào không gian, là một khúc ca không lời, một bản nhạc mãi mãi chẳng thể đi đến hồi kết. Thời gian trôi, lặng lẽ như chính sự tồn tại của hắn.

Tôi nhìn hắn. Hắn cũng nhìn tôi. Không ai nói gì. Chỉ có ngọn lửa chập chờn, phản chiếu trong đôi mắt hắn thứ cảm xúc vừa si mê, vừa đau đớn đến tận cùng.

Tôi không biết chính xác bao nhiêu ngày đã trôi qua. Thời gian trong mộng vốn dĩ không có ranh giới, không có khởi đầu cũng chẳng có kết thúc. Chỉ có hắn, ngày một rõ ràng hơn, từng đường nét sắc sảo hơn, không còn mờ ảo như thể bị che phủ bởi một lớp sương vô hình.

Hắn đã từng là một bóng hình lẩn khuất giữa thực và ảo, một sự tồn tại mong manh mà tôi chưa bao giờ có thể chạm tới trọn vẹn. Nhưng giờ đây, hắn dần trở nên hữu hình. Đôi mắt thẳm sâu phản chiếu ánh lửa, bàn tay vươn ra thật sự nắm lấy tôi, không còn là một cảm giác hư ảo lướt qua. Như thể chỉ cần tôi ngủ thêm một chút nữa, hắn sẽ hoàn toàn hiện hữu

Hôm nay, như thường lệ, tôi và hắn ngồi đối diện lò sưởi. Cơ thể tôi không còn lạnh nữa, hơi ấm từ ngọn lửa hắt lên da thịt, nhưng dường như chẳng thể sánh với hắn. Hắn chăm sóc tôi như một đứa trẻ, kiên nhẫn đến mức khiến tôi quên đi những ràng buộc vô hình.

Không biết từ khi nào, tôi luôn như chiếc bóng lặng lẽ bên hắn, còn hắn vẫn âm thầm dung túng tôi bằng sự dịu dàng vô điều kiện. Như thể thế giới này chỉ còn hai chúng tôi.

Tôi khẽ lên tiếng, giọng nói thoáng chút mơ hồ:

"Anh ơi, tại sao phù thủy luôn là kẻ xấu, còn quỷ lại bị coi là ác nhân?"

Hắn dừng tay, đôi mắt phản chiếu ánh lửa, tựa hồ đang nhìn vào một vực sâu xa xôi nào đó. Rồi chậm rãi, hắn đáp:

"Bởi vì con người sợ những gì họ không hiểu. Khi họ không thể khuất phục một thứ gì, họ gọi đó là quỷ dữ. Khi họ không thể lý giải một phép màu, họ gọi đó là phù thủy tà ác."

Tôi im lặng, dõi theo từng đường nét trên khuôn mặt hắn. Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như bị bóp nghẹt bởi không gian tĩnh mịch.

Hắn khẽ cười, một nụ cười phảng phất chút chua xót. Ngón tay thô ráp của hắn bất giác lướt nhẹ lên tay tôi, như muốn xác nhận tôi vẫn còn ở đây.

"Chúng ta không phải quái vật, cũng chẳng phải những kẻ tàn nhẫn. Chúng ta chỉ là những kẻ bị lãng quên, những kẻ không thuộc về thế giới của nàng."

Dưới ánh lửa chập chờn, hắn thì thầm, giọng trầm thấp vang vọng trong tâm trí tôi:

"Nếu một ngày nàng rời khỏi nơi này… liệu nàng có gọi ta là quỷ?"

Hắn sợ gì?

Sợ tôi sẽ rời đi, sợ tôi cũng như bao người khác, gán lên hắn cái danh xưng quái vật, sợ rằng tất cả những ngày tháng này chỉ là một giấc mộng đẹp sẽ chóng tàn.

Hắn không nói ra, nhưng tôi có thể cảm nhận được. Trong cách hắn luôn nắm lấy tay tôi, trong những lần hắn lặng lẽ nhìn tôi như thể muốn khắc ghi hình bóng này vào đáy mắt, trong cách hắn đối xử với tôi như một thứ gì đó mong manh, chỉ cần chạm mạnh một chút cũng có thể vỡ vụn.

Hắn không hỏi tôi có sợ hắn không.

Hắn không hỏi tôi có yêu hắn không.

Hắn chỉ hỏi, “Liệu em có gọi anh là quỷ?”

Bởi vì, nếu ngay cả tôi cũng nhìn hắn như một con quái vật, thì thế giới này chẳng còn ai có thể chấp nhận sự tồn tại của hắn nữa