Tôi, Em Và Những Nỗi Lòng Của Tôi

End: Ảo Mộng.

Chiếc nhẫn lạnh lẽo chạm vào da, nhưng dường như hơi ấm của hắn đã thấm vào nó từ rất lâu. Lớp kim loại ôm trọn lấy ngón tay, mang đến một cảm giác kỳ lạ, như thể nó chưa từng thuộc về ai khác.

Hắn lặng lẽ quan sát tôi, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm không đáy. Không có sự ép buộc, không có ràng buộc, nhưng ánh nhìn ấy khiến tôi chẳng thể tháo nó ra.

Hồi lâu, hắn khẽ cất giọng, thanh âm nhẹ tựa hơi thở:

“Cuối cùng... cũng trở về đúng chỗ.”

Ngón tay hắn khẽ lướt qua gò má tôi, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng chất chứa muôn vàn điều chẳng thể nói thành lời.

"Nếu tách ra, sẽ thành hai chiếc. Nhưng khi ghép lại, chúng là một."

Ánh lửa lập lòe phản chiếu trên bề mặt chiếc nhẫn. Tôi lặng người, dõi theo đường nét tinh xảo của nó, rồi thì thầm:

"Vậy nửa còn lại đâu?"

Hắn không đáp. Chỉ siết lấy bàn tay tôi, đầu ngón tay khẽ chạm vào đường viền lạnh lẽo của chiếc nhẫn trên ngón áp út, nơi dường như nó đã thuộc về từ rất lâu.

Lý trí tôi chênh vênh giữa thực và mộng. Nhưng lòng vẫn níu giữ, tham lam thêm một ngày bên hắn. Nếu tất cả chỉ là giấc mơ, thì ít nhất, tôi muốn trọn vẹn sống trong nó một lần.

Tôi siết chặt tay hắn, nơi ấy vẫn ấm áp, như một minh chứng rằng hắn thực sự tồn tại. Cảm giác trống rỗng từ lâu đã lặng im, nhường chỗ cho một điều gì đó rất rõ ràng, rất gần gũi—tựa như tôi vẫn luôn tìm kiếm hắn mà chẳng hề hay biết.

Và bây giờ, tôi lại sợ hãi. Sợ rằng khi tỉnh dậy, tất cả sẽ chỉ là một ảo ảnh mong manh, một giấc mộng không bao giờ có lần thứ hai.

Tối hôm ấy, tôi ngủ trong vòng tay hắn.

Lần này, cái ôm của hắn chặt hơn, dịu dàng mà tuyệt vọng, như thể muốn giữ lại một điều vốn dĩ chẳng thể giữ được. Hơi thở hắn phả nhẹ bên tai, nhịp điệu đều đặn nhưng trĩu nặng, như đang khắc sâu từng khoảnh khắc này vào tâm khảm.

Tôi không hỏi, cũng chẳng phản kháng, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, để hơi ấm của hắn bao trọn lấy mình.

Có lẽ, đây là một lời vĩnh biệt không cần thốt nên lời.

***

Khi tôi mở mắt, hắn vẫn ở đó.

Không còn là dáng hình mơ hồ ẩn hiện giữa sương khói, không còn những đường nét chập chờn của một ảo ảnh. Hắn rõ ràng, chân thực, như thể chưa từng có ranh giới nào chia cắt giữa tôi và hắn.

Ánh mắt hắn dừng lại trên tôi, lặng lẽ và mê đắm, như thể tôi là tất cả những gì hắn hằng kiếm tìm.

Nhưng sâu trong đáy mắt ấy không chỉ có dịu dàng hay quyến luyến. Đó là sự si mê khắc cốt ghi tâm, một nỗi đau âm thầm không lời, như thể hắn đã đợi khoảnh khắc này suốt một đời—một sự mong mỏi kéo dài đến tuyệt vọng.

Hắn vươn tay chạm nhẹ lên má tôi, đầu ngón tay run rẩy một cách hiếm thấy. Tôi không né tránh, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, chờ đợi điều gì đó. Nhưng hắn chẳng nói.

Bởi có những lời, một khi cất lên, chỉ càng khiến thực tại thêm tàn nhẫn.

Tôi chăm chú khắc ghi từng đường nét trên gương mặt hắn, như sợ thời gian sẽ bào mòn tất cả, như sợ rằng khi tỉnh lại, hắn sẽ tan biến cùng giấc mơ này.

Hắn cầm lấy tay tôi, đặt lên má mình.

"Nàng hãy chạm vào ta đi."

Lần đầu tiên, tôi cảm nhận hắn rõ ràng đến vậy. Không còn là ảo ảnh xa vời, không còn là một giấc mộng mong manh, mà chân thật đến mức khiến tôi sợ hãi.

Ánh mắt hắn vội vã, như thể từng giây từng phút đều có thể vuột khỏi tầm tay.

Gương mặt hắn sắc sảo mà lạnh lẽo, tựa như bức tượng cẩm thạch được chạm khắc bởi bàn tay của một nghệ nhân vĩ đại. Đường nét góc cạnh nhưng không cứng nhắc, mà mang vẻ cao quý và u uẩn. Đôi mắt sâu thẳm, tối hơn cả đêm dài, như một vực thẳm vô tận của những ký ức không thể gọi tên. Khi hắn nhìn tôi, ánh mắt ấy như muốn nuốt trọn linh hồn tôi, giữ tôi mãi mãi không rời.

Mái tóc hắn đen tuyền, dài ngang vai, hơi rối, nhưng càng làm tăng thêm khí chất của một kẻ không thuộc về thế gian này. Dưới ánh lửa chập chờn, những lọn tóc khẽ rung động, tựa hồ chỉ cần một cơn gió nhẹ, hắn sẽ tan biến vào cõi hư vô.

Làn da hắn trắng nhợt, không phải sắc trắng của bệnh tật, mà là sự băng giá của một kẻ đã đứng bên lề thế gian quá lâu. Đôi môi mỏng, tái nhợt, nhưng khi hắn cười, lại mang một nỗi buồn khó gọi thành tên—như thể mỗi nụ cười đều là một mảnh ký ức xa vời, đã bị chôn vùi dưới lớp tro tàn của thời gian.

Bàn tay hắn thon dài, nhưng không yếu ớt. Tôi cảm nhận hơi ấm mong manh ấy khi hắn nắm lấy tay tôi, một hơi ấm khiến tôi sợ rằng, nếu buông ra, hắn sẽ lại hóa thành hư vô.

Hắn đẹp theo cách mà không ai có thể chạm tới—một giấc mộng lặng lẽ, một nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

Giọng hắn run nhẹ, mỗi chữ đều mang theo một nỗi đau lặng thầm, như một lời cầu xin không nói thành lời. Đôi mắt sâu thẳm ấy phản chiếu một tầng nước mỏng manh, tựa hồ chỉ cần chớp mắt, tất cả sẽ vỡ vụn thành trăm mảnh.

Cuối cùng, tôi cũng thấy hắn cười, một nụ cười dịu dàng, pha lẫn hài lòng và xót xa. Như thể hắn đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng, nó rồi sẽ kết thúc.

Hắn nhẹ nhàng vuốt lên bàn tay tôi, cử chỉ tinh tế đến mức khiến tôi run rẩy.

"Em tỉnh được rồi đó."

Giọng hắn êm như một lời ru, mà cũng như một mệnh lệnh sau cùng.

Tôi cảm nhận hơi ấm của hắn, sự tồn tại của hắn rõ ràng, chân thực. Nhưng tôi cũng biết… tất cả chỉ là một giấc mộng tàn.

***

Sau cùng, em vẫn không biết tên anh.

Có lẽ,

Sau cùng, hình bóng anh cũng sẽ phai nhạt như sương mờ hôm ấy, như một giấc mộng chưa kịp tàn đã tan vào hư vô.