Buổi sáng trôi qua như một nghi thức đã định sẵn. Hắn thay băng cho tôi, động tác không vội vã cũng không dư thừa, tựa như kẻ đã quá quen với việc chạm vào những vết thương. Những ngón tay hắn lướt trên da thịt tôi, lạnh lẽo như sương mai đọng lại sau một đêm dài. Vải quấn rồi lại được nới lỏng, từng lớp che phủ cẩn thận, không khác gì một lớp bảo hộ dành cho thứ gì đó mong manh đến mức chỉ cần một chút lơ là cũng có thể tan biến.
Rồi đến cháo. Hương vị vẫn thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo, như thể hắn đã đặt cả sự kiên nhẫn vào từng muỗng. Tôi không muốn ăn, nhưng hắn không hối thúc, cũng không bày tỏ bất kỳ sự ép buộc nào, chỉ lặng lẽ kiên trì. Nếu tôi từ chối, hắn vẫn sẽ bình thản như thế, có lẽ rồi lại dùng cách cũ – ăn thay tôi.
Trái cây cũng vậy. Hắn gọt vỏ, cắt từng miếng, đặt lên đĩa một cách cẩn trọng, từng đường dao không chút sai lệch, như thể bất kỳ sự bất toàn nào cũng là điều không thể chấp nhận. Tôi không rõ hắn làm vậy vì quan tâm hay chỉ bởi một lý do nào khác, nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi tôi, trầm mặc mà kiên định. Không hẳn là cưỡng chế, nhưng cũng chẳng để lại đường lui. Như thể, tôi không có quyền từ chối.
Tôi không còn bị giam cầm giữa những tấm lụa mềm, không còn quẩn quanh trong những giấc ngủ triền miên. Lần này, tôi chủ động đứng dậy, lặng lẽ bước theo hắn.
Hắn không nói gì, cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ khẽ cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm thoáng ánh nhìn khó lường. Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, để lộ căn phòng chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ từ những ngọn nến cháy dở. Mùi giấy cũ quện với mực đặc, lan tỏa trong không gian tĩnh mịch. Căn phòng không còn giữ vẻ ngay ngắn như trước – những trang giấy chất chồng, sách để mở, nét chữ nghiêng nghiêng vội vã như thể hắn đã viết suốt đêm không nghỉ.
Bên cạnh chiếc ghế hắn thường ngồi, một chiếc ghế khác đã đặt sẵn, bề mặt gỗ trơn nhẵn, không vương một hạt bụi. Như thể nó đã luôn ở đó, chỉ đợi tôi ngồi xuống. Hắn tiếp tục viết, nét bút nhanh và mạnh, như muốn ghi lại một điều gì đó trước khi nó kịp tan biến. Tôi lặng lẽ quan sát, mặc thời gian lặng lẽ trôi. Từ lúc nào, tôi đã quen với việc dõi theo hắn như thế này?
Tôi ngập ngừng, rồi cất giọng thật khẽ:
"Ngươi có thể dạy ta vài từ không?"
Hắn dừng bút trong thoáng chốc, rồi không chút do dự đặt bút xuống, quay sang nhìn tôi.
"Được thôi."
Giọng hắn trầm, nhẹ như tiếng gió lướt qua rừng khuya. Hắn cầm lấy bút, đầu ngòi lướt nhẹ trên giấy, như đang cân nhắc nơi bắt đầu. Tôi nhìn hắn, đôi tay từng xa lạ giờ lại quen thuộc đến lạ thường.
Hắn viết một ký tự, nét mực đậm như vết khắc trên đá cổ. Tôi cẩn trọng bắt chước, nhưng nét chữ lại run rẩy, vụng về như tay trẻ nhỏ. Hắn bật cười khẽ, thanh âm tan vào không khí tĩnh mịch.
"Tệ đến vậy sao?" Tôi lẩm bẩm.
"Nàng hãy chạm vào ta đi."
Tôi thoáng khựng lại, rồi cầm lấy cây bút hắn đưa. Nét mực chảy ra chậm rãi, tôi viết từng ký tự, có phần gượng gạo. Hắn chống tay lên bàn, dõi theo từng đường bút, ánh mắt không để lộ cảm xúc. Khi tôi đặt bút xuống, hắn lướt đầu ngón tay qua từng con chữ, rồi bật cười.
"Chưa được."
"Sao lại chưa được?" Tôi nhíu mày.
Hắn không trả lời ngay, chỉ viết lại tên tôi, từng nét mượt mà, uyển chuyển, như thể mỗi ký tự đều có linh hồn. Tôi nhìn nó, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, tựa như hụt hẫng.
"Viết tên mình không chỉ là viết một cái tên. Nó phải thể hiện chính nàng."
Lời hắn mơ hồ, nhưng tôi lại hiểu. Tôi nhìn xuống trang giấy, những nét chữ của tôi vụng về, lộn xộn, như vệt gió thổi qua cánh đồng hoang. So với hắn, khoảng cách ấy quá lớn.
"Đừng căng thẳng." Giọng hắn trầm thấp. "Cứ viết như thể nàng đang vẽ một bức tranh. Chậm rãi, thả lỏng."
Nhưng làm sao có thể thả lỏng khi hắn ở ngay đây, gần đến mức tôi cảm nhận được hơi thở phảng phất bên tai?
Ngày trôi qua như cơn gió lướt qua mặt hồ phẳng lặng. Hắn vẫn viết, còn tôi ngồi lặng bên cạnh, từng nét chữ dần trở nên mềm mại hơn dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của hắn. Bóng nến hắt lên gương mặt hắn, mờ ảo như một bức tranh sơn dầu chưa hoàn thiện.
Ngoài cửa sổ, trời chiều nhuộm một sắc cam nhạt, rồi tan vào ráng đỏ, loang lổ như nét cọ vẽ dang dở. Khu vườn trước mắt không còn cằn cỗi như thuở ban đầu. Cỏ non vươn mình theo gió, những mầm cây lốm đốm xanh, như thể sự sống đã lặng lẽ hồi sinh.
Tôi ngồi đó, trong khoảng không yên tĩnh chỉ có tiếng giấy sột soạt. Khi ánh đèn mờ nhạt dần, tôi mới nhận ra thời gian đã lặng lẽ trôi xa. Hắn ngẩng lên, ánh mắt dừng trên tôi thoáng chốc, rồi nhẹ nhàng nói:
"Vậy là hôm nay nàng đã học được một điều mới."
Tôi nhìn xuống trang giấy, những ký tự chưa hoàn hảo nhưng không còn rời rạc. Tôi khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó gọi tên. Có lẽ, tôi đã quen với nhịp sống bên hắn hơn mình tưởng.