Tôi, Em Và Những Nỗi Lòng Của Tôi

Mười: Ảo Mộng.

Dưới ánh sáng lờ mờ của lò sưởi, hắn tựa như một bức tượng điêu khắc phủ bụi thời gian. Bóng dáng cao lớn trải dài trên nền đá lạnh, ngọn lửa lay động vẽ nên những vệt sáng mong manh trên gương mặt hắn không còn nhập nhòe như trước, nhưng vẫn xa xăm như một đường chân trời chẳng thể chạm tới.

Hắn ngồi xuống, trầm mặc. Đôi mắt ánh lên sắc lửa, nhưng ngọn lửa đó không mang hơi ấm, mà chỉ phản chiếu sự hư vô. Một nỗi buồn đè nặng lên đường nét của hắn, khiến gương mặt kia như khắc sâu điều gì đó câm lặng, xa xăm.

Hắn đang nghĩ gì?

Nỗi buồn ấy từ đâu mà đến?

Tôi thu mình lại, hai tay siết chặt đầu gối. Ánh lửa chập chờn trên tường, kéo dài bóng dáng hắn, khiến hắn trông như một vết tích của thời gian, như đã ngồi đó từ thuở nào, quen với sự cô độc từ trước cả khi tôi xuất hiện.

Tôi muốn hỏi.

Vì sao hắn trói tôi? Hắn là gì? Là vị thần sa ngã, con quỷ giam cầm những linh hồn lạc lối, hay chỉ là một thứ gì đó không thuộc về thế giới này?

Tôi đã thấy hắn—không phải dáng vẻ mờ ảo thường ngày, mà là hình hài thực sự dưới ánh trăng lạnh lẽo. Giữa sương mù vây phủ, hắn đứng đó, cao lớn, trầm lặng, với một đôi sừng mọc ra từ bóng tối.

Nhưng những câu hỏi ấy… chỉ vừa kịp thoáng qua đã như bị gió cuốn đi, tan biến như một làn khói. Tựa hồ chính tôi cũng không được phép chạm vào sự thật, như thể chỉ cần nghĩ đến nó thôi, ý niệm ấy sẽ lập tức bị xóa nhòa, hòa tan vào màn sương bí ẩn vây quanh hắn.

Tôi giật mình.

Hắn quay lại. Chậm rãi, như thể từng cử động đều bị kìm hãm bởi một thứ vô hình. Vệt sáng hắt lên gương mặt hắn, nhưng lớp sương ấy lại một lần nữa phủ mờ đi nét mặt. Như thể chỉ cần tôi chớp mắt, hắn sẽ lại tan vào hư vô.

“Tại sao nàng không ngủ?”

Giọng hắn vang lên trầm thấp, nhẹ nhàng, nhưng mang theo một sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Nó không đến từ nơi này, mà như vọng về từ một thế giới khác, xa xăm, vô định.

Hắn lau tay, từng động tác chậm rãi, tỉ mỉ, như thể đang phủi đi những điều vô hình bám lấy mình. Rồi hắn tiến lại gần, không hối hả.

Tôi cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ hắn, thứ hơi ấm xa lạ, khác hẳn cái lạnh vốn đeo bám lấy tôi từ khi đặt chân đến nơi này.

Hắn nâng bàn tay tôi lên, những ngón tay thô ráp khẽ lướt qua làn da tôi, từng chút, từng chút một, như thể muốn khắc ghi từng đường nét mong manh ấy.

Bàn tay hắn, không còn bị sương mù nuốt chửng, mà hiện hữu thật rõ ràng.

Hắn nắm lấy tay tôi. Không chặt, nhưng cũng không rời đi.

Tôi không cử động, chỉ lặng yên nhìn xuống.

Có một khoảnh khắc, ý nghĩ lướt qua trong tôi: nếu tôi buông tay ra trước, có lẽ, chính hắn mới là người biến mất.

Nhưng hắn không biến mất. Chỉ chậm rãi buông tay tôi ra, từng ngón tay rời đi, nhẹ đến mức khiến tôi ngỡ như một cơn gió vừa lướt qua.

Hắn không nói gì. Chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn vào khoảng không tối mịt ngoài ô cửa sổ. Rồi, chẳng chút vội vã, hắn bước về phía bên kia giường.

Hắn ngả người xuống, động tác khẽ khàng đến mức tấm chăn dưới thân hầu như không xao động. Ánh lửa chập chờn in lên gương mặt hắn những vệt sáng tối đan xen, nhưng lần này, tôi lại thấy rõ hơn—đôi mắt kia không còn lẫn vào sương mù, những đường nét ấy cũng không còn nhập nhòe như sắp tan biến bất cứ lúc nào.

Rồi hắn vươn tay.

Những đầu ngón tay lướt nhẹ qua mái tóc tôi. Một cái chạm nhẹ như hơi thở, không lạnh lẽo, không xa cách.

Tôi nín thở. Cái chạm ấy mơ hồ như ảo ảnh, nhưng lại chân thực đến mức lòng tôi dao động.

Khoảnh khắc đó, thời gian ngưng đọng. Chỉ còn cái chạm nhẹ ấy kéo tôi về một điều gì đó rất gần—gần đến mức khiến tôi muốn nhắm mắt lại, để giữ nó lâu hơn chút nữa.

Hắn chạm vào tay tôi, rồi lần xuống chân. Những ngón tay ban đầu lạnh lẽo, nhưng dường như càng chạm vào tôi, hơi ấm lại dần lan ra, như thể chính hắn cũng không hiểu vì sao nhiệt độ của mình thay đổi.

Một kẻ như hắn, vốn dĩ không thuộc về thế giới này, lại cảm thấy tôi quá lạnh?

Lần đầu tiên, hắn thở dài.

Thanh âm ấy rất khẽ, như một làn khói mỏng tan vào bóng tối.

Rồi, không một lời, hắn nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống. Không gượng ép, không vội vàng, mà cẩn trọng như thể tôi là một mảnh sương mỏng, chỉ cần một chạm nhẹ cũng có thể tan biến.

Tôi nằm yên, cảm nhận bàn tay hắn khẽ lướt qua mái tóc tôi.

Gương mặt hắn, trong thoáng chốc, hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Rồi lại bị màn sương nuốt chửng.

“Ngủ đi.”

Tôi nhắm mắt lại.

Tấm đệm dưới lưng mềm mại hơn, nhưng cơn mệt mỏi đã bào mòn tôi suốt bao năm qua chưa bao giờ cho phép tôi ngủ yên. Đã từng có những đêm tôi trăn trở giữa bóng tối, lắng nghe nhịp thở của chính mình rồi dần xa lạ với nó. Giấc ngủ đối với tôi chẳng khác gì một lời hứa không bao giờ được thực hiện.

Nhưng lúc này, hắn ở đây.

Không chạm vào, không nói gì. Chỉ là một sự hiện diện lặng lẽ.

Vậy mà hơi ấm từ hắn lan tỏa, len lỏi qua bóng tối, thấm vào từng kẽ nứt trong tôi.

Tôi không nhớ lần cuối cùng mình có một đêm yên bình là khi nào. Không còn những suy nghĩ vỡ vụn, không còn những cơn ác mộng rình rập trong góc tối của tâm trí.

Không nhịp thở, không nhịp tim, và hắn không thuộc về thế giới của tôi.

Nhưng trong giây phút mong manh giữa thức và ngủ, tôi bỗng có cảm giác rằng, chỉ cần có hắn ở đây, tôi sẽ không còn phải lang thang trong những giấc mơ không lối thoát nữa.

Hơi ấm ấy vẫn còn đó.

Và tôi dần chìm vào giấc ngủ.