Tôi, Em Và Những Nỗi Lòng Của Tôi

Chín: Ảo Mộng.

Tôi ngồi trên giường, ánh sáng nhạt của bình minh xuyên qua khung cửa sổ, đổ xuống sàn gỗ một lớp sáng mong manh, dịu dàng mà lạnh lẽo. Hắn đối diện tôi, dáng vẻ vẫn điềm tĩnh như trước, nhưng trong ánh mắt hắn có điều gì đó tôi không sao thấu tỏ, như mặt hồ phẳng lặng che giấu những con sóng ngầm vô danh.

Khay thức ăn vẫn còn đó, cháo đã nguội dần, nhưng hắn không tỏ vẻ vội vã. Chỉ im lặng, như thể đang đợi chờ một điều gì đó không tên.

"Tại sao ngươi làm những chuyện này?" Tôi cất lời, giọng khàn nhẹ vì vừa tỉnh giấc.

Hắn không đáp ngay. Một khoảnh khắc lặng lẽ trôi qua, chỉ còn tiếng gió khẽ lay động bức rèm vải.

"Nàng không cần hỏi." Hắn cuối cùng cũng cất tiếng, giọng trầm ổn, không để lộ cảm xúc.

Tôi khẽ cười, nhưng chẳng phải vì vui. "Ngươi lúc nào cũng như thế."

Những đối thoại giữa chúng tôi luôn lửng lơ, những câu hỏi bỏ lửng, những câu trả lời chưa từng trọn vẹn, như thể cả hai đều vô thức né tránh điều gì. Tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi. Ánh sáng ban mai phủ lên gương mặt hắn một lớp sắc vàng nhạt, nhưng không đủ để xua đi khoảng cách vô hình giữa chúng tôi.

Tôi không biết hắn đang nghĩ gì. Hắn cũng không để tôi biết.

Ánh chiều đổ xuống căn phòng sắc vàng dịu, phủ lên mọi thứ một lớp ấm áp mong manh. Cơn đau âm ỉ đã vơi đi, tôi cảm nhận được điều đó khi khẽ cử động. Có lẽ đã đến lúc phải rời đi.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi vén chăn, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Hắn bước vào, chẳng vội vã cũng chẳng chậm rãi, như thể khoảnh khắc này đã được định sẵn từ lâu. Trên tay hắn là một chiếc khay bạc, bày biện những món tôi từng thích.

Tôi nhìn hắn, rồi cất giọng, không rõ là đang nói với hắn hay tự nhắc nhở chính mình.

"Có lẽ, tôi sẽ về."

Hắn không đáp. Không phản đối, không giữ lại, cũng chẳng tỏ vẻ gì khác. Chỉ lặng lẽ cầm lấy một chiếc bánh ngọt, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt tôi.

Tôi quay đi, hắn cũng chẳng ép. Nhưng bàn tay hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, không rút lại, như thể đã biết trước rằng tôi rồi cũng sẽ nhận lấy. Tôi không chắc đó là dịu dàng hay giam cầm, chỉ biết cảm giác ấy tựa hồ một tấm lưới vô hình, không siết chặt, nhưng cũng chẳng buông lơi.

Hắn không ép tôi ăn. Tôi đã tự nguyện.

Tôi tỉnh lại giữa màn đêm, đầu óc vương chút mơ hồ như vừa trôi khỏi một giấc mộng không hồi kết. Ánh trăng rọi xuống nền đá một thứ ánh sáng bạc nhợt nhạt. Căn phòng im lặng đến mức dường như cả thời gian cũng ngưng đọng.

Tôi khẽ động, định rời khỏi giường.

Nhưng mắt cá chân chợt căng cứng.

Bị trói.

Là một dải lụa đen.

Không thô ráp, không hằn đau, nhưng đủ vững vàng để ngăn cản. Tôi cúi xuống, ngón tay run nhẹ khi chạm vào nó. Lụa mượt mà, lạnh lẽo như bóng đêm bao phủ lấy tôi. Một sự ràng buộc dịu dàng, không cưỡng ép, nhưng không thể tháo rời.

Tựa như chính hắn.

Gió đêm khe khẽ lùa qua khung cửa, kéo theo những âm thanh xa xăm tựa tiếng thì thầm của những linh hồn lạc lối. Tôi nhìn ra ngoài, ánh trăng hững hờ phủ xuống mặt đất một lớp bạc lạnh lẽo.

Cánh cửa khe khẽ mở.

Hắn bước vào, không vội vã, không một tiếng động, như thể bóng tối sinh ra hắn, che chở hắn trong từng bước chân.

Tôi nhìn hắn, trong lòng dâng lên một thắc mắc không tên. "Tại sao..."

Chưa kịp thốt thành câu, hắn đã tiến lại gần, bàn tay lạnh lẽo chạm vào tôi, nhẹ siết lấy những ngón tay trong một cái nắm hững hờ.

"Tại sao em lạnh thế?"

Giọng hắn trầm lắng, pha lẫn một thoáng ưu tư khó đoán.

Tôi không trả lời. Không phải vì không muốn, mà vì ngay cả chính tôi cũng không rõ.

Dưới ánh sáng lờ mờ, dáng hình hắn hiện lên rõ ràng hơn trước. Không còn nhòe nhoẹt như một ảo ảnh, không còn là một bóng hình trôi nổi giữa sương mờ. Gương mặt ấy, dẫu vẫn mang nét xa vời, nay đã có đường nét rõ ràng, như thể từng tầng ảo giác đang dần được lột bỏ.

Nhiệt độ hắn cũng khác.

Không còn xa cách như trước, từng cử chỉ của hắn đã trở nên hữu hình. Hơi ấm từ hắn lan nhẹ qua làn da tôi, không còn là cảm giác lạnh lẽo vô định. Chỉ cần tôi ở bên hắn đủ lâu… mọi thứ dường như đang thay đổi.

Tôi nhìn xuống cổ tay mình, nơi dải lụa đen vẫn quấn lấy, dịu dàng mà ràng buộc.

Hắn đã trói tôi lại.

Nhưng tại sao, trong ánh mắt hắn lúc này, dường như chính hắn mới là kẻ bị giam cầm?