Tôi, Em Và Những Nỗi Lòng Của Tôi

Tám: Ảo Mộng

Hắn bế tôi lên, từng cử động vững chãi, chậm rãi như thể không gì có thể khiến hắn vội vã. Ban đầu, tôi còn kháng cự, nhưng sức hắn quá lớn, không phải thứ thô bạo áp chế, mà là một quyền lực âm thầm, một sự kiên định không cần đến nỗ lực, cũng đủ khiến người ta chẳng thể trốn thoát. Tôi bất giác nhận ra, dù có giãy giụa đến đâu, tôi cũng không thể thoát khỏi vòng tay hắn.

L*иg ngực hắn áp vào tôi, mang theo một hơi ấm mơ hồ. Không nóng, không lạnh, mà vương vấn ở nơi lưng chừng giữa sống và chết, giữa thật và hư, như chút hơi tàn sót lại của một linh hồn không còn thuộc về thế gian này. Tôi tưởng hắn sẽ lạnh như đôi mắt tĩnh lặng chẳng gợn sóng kia, như những lời nói hiếm hoi hắn để lại, như vùng đất chết hắn cai quản. Nhưng không, hắn ấm, một thứ ấm áp mong manh đến mức khiến người ta e ngại rằng, chỉ cần chạm vào quá lâu, nó sẽ tan biến như làn khói bạc.

Cánh tay hắn giữ lấy tôi, không quá chặt, cũng chẳng hề lỏng lẻo. Một sự vững vàng như thể tôi là thứ gì đó dễ vỡ, chỉ cần hắn buông tay một chút thôi, tôi sẽ tan vào hư vô.

Tôi cảm nhận được từng nhịp chân hắn chạm xuống nền đá lạnh, từng hơi thở phả nhẹ bên tai, như một cơn gió thoảng mang theo dư âm của điều gì đó chưa kịp gọi tên. Tôi nhắm mắt lại, mặc cho cơ thể trôi theo từng cử động của hắn. Giữa màn sương u tịch, giữa những hành lang chưa từng chào đón ánh sáng, tôi tự hỏi: Hắn đang đưa tôi đi đâu?

Hắn bước đi, từng nhịp chân không chút do dự. Cơn đau từ vết thương âm ỉ, nhưng tôi chẳng còn để tâm. Tôi chỉ nghe tiếng hơi thở hắn, chậm rãi, trầm ổn, mang theo dư vị của thứ gì đó hoang hoải, xa xăm.

Tôi không nhìn thấy gương mặt hắn, cũng chẳng rõ hắn đang nghĩ gì. Nhưng tôi có linh cảm, nếu tôi lên tiếng, nếu tôi phá vỡ sự tĩnh lặng này, tất cả sẽ vỡ tan như một giấc mộng vừa tỉnh.

Thế nên tôi im lặng, để mặc bản thân trôi theo vòng tay hắn.

Mí mắt tôi dần trĩu nặng. Ý thức trôi dạt như một cánh hoa bị cuốn theo dòng nước, không cưỡng lại, cũng không bám víu. Tôi không rõ đó là do cơn đau hay bởi chính hơi ấm tĩnh lặng ấy đang ru tôi vào giấc ngủ.

Và rồi, ngay khoảnh khắc trước khi chìm hẳn vào bóng tối, tôi chợt nghĩ:

“Nếu đây là một giấc mộng, vậy ta có nên nguyện ý lạc lối trong nó hay không?”

***

Tôi tỉnh dậy giữa thứ ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm, cảm giác tĩnh mịch bao trùm căn phòng, như thể cả thế giới bên ngoài đã ngừng lại. Và rồi, ngay khi tôi vừa cử động, cánh cửa khẽ mở.

Hắn bước vào, không vội vã, không chần chừ, như thể sự hiện diện của tôi ở đây là điều hiển nhiên. Trên tay hắn là một khay đồ ăn, đơn giản nhưng đủ để sưởi ấm một buổi sáng lạnh lẽo. Giữa căn phòng tĩnh lặng, tôi bỗng có cảm giác kỳ lạ rằng, giờ đây, thế giới chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Tôi nhíu mày, khẽ cựa mình, lập tức lên tiếng:

"Ta không cần. Ta có thể tự đi. Hoặc nếu cần, người có thể bảo gia nhân mang tới cũng được, đâu cần tự mình làm thế này."

Lời tôi dứt khoát, nhưng giọng nói lại có chút lạc đi, không biết vì vết thương hay vì điều gì khác.

Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi. Không phản bác, không từ chối, không một lời dư thừa. Như thể tất cả những gì tôi nói chẳng có ý nghĩa gì với hắn cả. Hoặc giả, hắn đã quyết định rồi, và lời tôi chẳng thể thay đổi điều đó.

Hắn cẩn thận múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi, hơi nóng nhè nhẹ tản ra trong không khí. Động tác ấy không nhanh, cũng không chậm, mang một sự nhẫn nại đến khó hiểu. Hắn đưa muỗng cháo lên, chạm nhẹ vào bờ môi tôi, không thúc ép, không vội vã, như đang chờ đợi tôi lựa chọn.

Tôi nhìn hắn.

Hắn vẫn thế, tĩnh lặng và điềm đạm. Nhưng trong đáy mắt kia, tôi thấy một điều gì đó không thể gọi tên, thứ gì đó vừa xa cách, vừa chân thật đến đau lòng.

"Ta đã bảo ta không cần mà."

Tôi quay mặt đi, cố gắng giữ khoảng cách với hắn. Cảm giác gần gũi này khiến tôi thấy bức bối, như một sợi dây vô hình đang siết chặt, buộc tôi phải chấp nhận điều mà tôi không muốn thừa nhận.

Tôi cử động, cố gắng rời khỏi giường, nhưng ngay lập tức, một bàn tay ấm áp giữ lấy tôi.

Những ngón tay hắn siết chặt, không đủ mạnh để làm tôi đau, nhưng cũng chẳng cho phép tôi thoát ra. Như thể hắn thực sự sợ rằng tôi sẽ biến mất.

Tôi nhìn xuống bàn tay mình, bị giam cầm trong bàn tay hắn. Hơi ấm ấy, trái ngược hoàn toàn với cái lạnh lẽo trong ánh mắt hắn mỗi khi hắn lặng im. Một cơn gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi qua, làm rèm cửa lay động, nhưng không thể xua tan sự tĩnh lặng giữa chúng tôi.

Hắn không nói gì.

Nhưng tôi cảm nhận được sự bất an len lỏi trong từng khe hở của khoảng lặng này, như thể hắn đang níu giữ một điều gì đó mong manh, một điều hắn không muốn đánh mất.

Tôi cố gắng gỡ từng ngón tay hắn ra.

Từng ngón, từng ngón một… nhưng dù có cố đến đâu, tôi cũng không thể gỡ nổi dù chỉ một ngón nhỏ nhất.

Hắn không dùng sức, nhưng cũng chẳng hề buông lỏng. Cái nắm tay ấy không phải là sự ép buộc thô bạo, mà là một sự kiên trì âm thầm, như thể hắn đang giữ lấy thứ duy nhất còn sót lại trong tay.

Tôi dừng lại.

Bất lực.

Nhìn vào hắn, vào đôi mắt sâu thẳm ấy, tôi chẳng thể đọc được gì. Một khoảng trống vô tận, không có ánh sáng, không có gợn sóng, không có lời giải thích.

Tôi thở dài, ngoan ngoãn ngồi lại trên giường.

Hắn không nói gì, chỉ tiếp tục múc một thìa cháo, cẩn thận thổi nguội rồi đưa lên miệng tôi.

Tôi quay mặt đi.

Không một chút do dự, hắn đưa thẳng thìa cháo vào miệng mình.