Tôi, Em Và Những Nỗi Lòng Của Tôi

Bảy: Ảo Mộng

“Người viết gì vậy?”

Tôi hỏi, nhưng lòng đã dấy lên một nỗi sợ mơ hồ.

Hắn im lặng rất lâu. Ánh nến lay động trong góc phòng, chiếu lên bóng dáng hắn một đường nét run rẩy, mong manh đến nỗi tôi gần như tin rằng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn sẽ biến mất.

“Những nội dung này… chúng có ý nghĩa gì?”

Tôi lại hỏi, nhưng giọng mình có phần ngập ngừng, như thể tôi sợ rằng nếu chạm vào những con chữ ấy quá mạnh, chúng sẽ vỡ tan thành tro bụi.

Hắn không trả lời ngay. Ngón tay hắn vẫn chạm nhẹ lên từng nét mực, như thể đang lần theo những vết tích đã bị chôn vùi từ lâu.

Cuối cùng, hắn khẽ cất lời, nhưng giọng điệu nhẹ đến mức như thể hắn đang nói với chính mình hơn là với tôi:

“Là những điều không ai còn nhớ.”

Giọng hắn trầm, nhưng không hẳn là giọng một người đang kể lại chuyện xưa. Mà như chính hắn cũng là một phần của những gì đã biến mất ấy.

Tôi không dám hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Dưới ánh sáng lờ mờ, hắn trông càng xa lạ hơn bao giờ hết, như một bóng hình lạc lõng giữa thực và mộng.

Hắn cúi đầu, chậm rãi lật sang một trang giấy mới. Nhưng lần này, hắn viết rất chậm, như thể từng con chữ đều là một vết khắc lên đá, một lời nguyền mà hắn không thể không hoàn thành.

Và tôi không hiểu vì sao, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng có một linh cảm rất rõ ràng…

Một ngày nào đó, đến cả hắn cũng sẽ biến mất.

“Liệu sau này, em sẽ quên tôi chứ?”

Giọng hắn cất lên, nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua mặt hồ tĩnh lặng, nhưng lại để lại những vòng gợn mãi không tan. Tôi khựng lại, ngón tay vẫn đặt hờ trên mặt bàn, chưa kịp rời đi. Một câu hỏi không báo trước, không đầu không cuối, như thể hắn chỉ vừa để nó buột ra theo một dòng suy nghĩ vô hình nào đó.

Quên ư?

Tại sao hắn lại hỏi như thế?

Tôi nhìn hắn. Nhưng không, tôi không thực sự nhìn thấy hắn. Hắn vẫn mờ ảo như một bóng hình lạc lõng giữa làn sương chưa kịp tan. Thứ ánh sáng yếu ớt trong phòng không đủ để khắc họa rõ ràng gương mặt hắn, chỉ để lại những đường nét nhòe nhoẹt như bức họa bị bỏ quên dưới mưa.

Hắn đang sợ điều gì sao?

Sẽ biến mất ư?

Ý nghĩ ấy len vào tâm trí tôi như một cơn gió thoảng, nhẹ nhưng lạnh, để lại dư âm khó tả. Hắn, kẻ lúc nào cũng điềm nhiên như chẳng có điều gì trên đời có thể lay động, nay lại thốt ra một câu hỏi nhuốm màu tiếc nuối.

Nếu ngày ấy đến, tôi có nhớ không?

Hay tất cả sẽ bị cuốn trôi như dấu chân in trên cát, thoáng chốc, sóng biển ùa về, mọi thứ mất hút, không để lại dù chỉ một vết tích nhỏ nhoi?

Tôi không trả lời. Không phải vì không muốn, mà vì chẳng thể chắc chắn. Ký ức rồi cũng phai nhạt, thời gian sẽ lặng lẽ xóa đi những gì tưởng chừng khắc sâu nhất. Một ngày nào đó, có thể tôi sẽ chợt quên, hoặc chỉ còn lại một cảm giác mơ hồ, như một giấc mộng đã tan từ lâu.

Hắn không nói thêm gì.

Chỉ có tĩnh lặng kéo dài, như khoảng trời xám bên ngoài, vô tận và hoang hoải.

***

"Tôi nên về."

Giọng nói tôi cất lên trong vô thức, như một làn hơi mong manh thoát ra giữa khoảng lặng kéo dài. Nhưng tâm trí tôi vẫn mắc kẹt đâu đó giữa những suy nghĩ chưa kịp gọi tên, giữa những câu hỏi chưa tìm được lời giải.

Tôi vội quay đi, muốn rời khỏi nơi này trước khi chính mình bị cuốn sâu hơn vào sự hiện diện kỳ lạ của hắn. Nhưng có lẽ vì cử động quá đột ngột, vết thương cũ lại nhói lên, một cơn đau âm ỉ kéo tôi về thực tại. Tôi lảo đảo. Một giọt máu rơi xuống nền nhà, loang ra như cánh hoa héo úa lìa cành, đỏ thẫm giữa sắc tĩnh mịch của không gian.

Hắn vẫn không nói gì. Không một câu hỏi, không một lời trách cứ.

Chỉ đơn giản bước đến.

Trước khi tôi kịp nhận ra, thân thể đã bị nhấc bổng lên. Hắn bế tôi theo cách chẳng chút do dự, nhưng lại nhẹ nhàng đến lạ. Như thể tôi là một thứ gì đó dễ vỡ, một món đồ tinh xảo mà chỉ cần một chút bất cẩn cũng đủ khiến nó tan thành trăm mảnh.

Bàn tay hắn lạnh.

Cái chạm của hắn…

Không mang hơi ấm của con người. Nhưng cũng không hẳn là băng giá như trước.

Chỉ có một cảm giác lạ lẫm len lỏi dưới da thịt, như khi chạm tay vào làn nước dưới ánh trăng, mơ hồ, mát lạnh, không thuộc về thế gian này.

Hắn không nhìn tôi, chỉ lặng lẽ rảo bước, đôi mắt tối sâu như vực thẳm phản chiếu ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn xa xăm. Một sự im lặng bao trùm, nặng nề mà u uất.

Tựa như giữa chúng tôi có điều gì đó chưa kịp nói ra.

Tựa như hắn đang mang trong mình một bí mật.

Và tôi lại một lần nữa, không chắc mình có thực sự muốn biết hay không.

***

Hắn quỳ xuống trước tôi, đôi tay lặng lẽ nâng cánh tay tôi lên, chạm nhẹ vào vết thương. Lạnh. Một cảm giác buốt giá len qua da thịt, tựa hồ như hắn không thuộc về nơi này, không thuộc về cõi sống, mà chỉ là một ảo ảnh vô định giữa làn sương bạc.

Tôi khẽ rùng mình. Hắn không nhìn tôi, cũng không nói gì ngay lập tức, chỉ cẩn thận mở hộp thuốc, ngón tay thon dài lấy ra một dải băng trắng tinh. Động tác của hắn chậm rãi nhưng dứt khoát, từng cử chỉ đều mang một sự trầm tĩnh đến lạ, như thể đây là một nghi thức hắn đã thực hiện vô số lần.

Lớp vải mềm chạm vào vết thương, cơn đau râm ran lan tỏa, khiến tôi vô thức cử động.

Ngay lập tức, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tối sâu như vực thẳm.

“Nàng không nên cử động, miệng vết thương sẽ rách thêm đó.”

Giọng hắn trầm thấp, không gợn sóng, nhưng lại mang theo một sự kiên định khó lý giải.

Tôi cắn nhẹ môi, không nói gì nữa.

Hắn tiếp tục tháo băng, động tác tỉ mỉ như thể đang nâng niu một thứ gì đó mong manh dễ vỡ. Những ngón tay hắn lướt trên làn da tôi, vừa hờ hững lại vừa cẩn trọng, như một họa sĩ đang chạm vào tác phẩm chưa hoàn thành, lo sợ chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng sẽ khiến bức tranh rạn nứt.

Ánh sáng trong phòng lặng lẽ hắt lên đường nét nhòe nhoẹt của hắn. Tôi nhìn hắn.

Có lẽ ngay cả vết thương cũng đang tạo ra một cái cớ, một sợi dây vô hình kéo tôi về phía hắn.

Bàn tay hắn, vốn mang hơi lạnh như sương đêm, giờ lại truyền đến một cảm giác khác, âm ấm, dịu dàng đến lạ. Không hẳn nóng, nhưng không còn buốt giá như trước.

Tôi không ngước lên, chỉ dõi theo từng cử động của hắn, những ngón tay thanh mảnh, làn da nhợt nhạt dưới ánh sáng mờ nhạt, cẩn trọng xử lý từng vết xước trên tay tôi. Từng đường băng trắng quấn lấy da thịt, siết chặt nhưng không đau, chỉ mang lại một sự vỗ về kỳ lạ.

Một lớp vải trắng dần quấn lấy làn da tôi, từng vòng, từng vòng một, chặt nhưng không đau, như một sự vỗ về im lặng.

Tôi nghĩ hắn nói đúng.