Hắn dắt tôi bước lên những bậc đá đen.
Thời gian đã bào mòn từng phiến đá, để lại trên chúng những vết hằn sâu như dấu chân của những linh hồn lang thang. Mỗi bước đi vọng lên thanh âm khô khốc, kéo dài thành những tiếng vọng xa xăm trong hành lang tĩnh mịch. Hai bên, lan can chạm trổ tinh xảo, nhưng lớp bụi phủ dày như một tấm màn tang chế, bao trùm những ký ức lặng câm. Đèn tường lập lòe ánh sáng vàng vọt, hắt xuống những bóng hình méo mó, quằn quại trên mặt sàn lạnh lẽo như những bóng ma không ngủ.
Không khí nồng mùi giấy da cũ, gỗ mục và thứ gì đó hoang tàn hơn cả thời gian. Càng lên cao, thế giới dường như co rút lại, thu vào trong một khoảng không chật hẹp, nơi âm thanh bị nuốt chửng, nơi chỉ còn tiếng bước chân hắn đều đặn và nhịp thở khe khẽ của tôi.
Giọng hắn vang lên, trầm tĩnh nhưng tựa hồ mang theo một lớp băng mỏng:
"Chỗ em từng đến... chỉ là nơi trồng nấm. Không còn gì khác."
Lời nói không hẳn là một lời cảnh báo, cũng không phải dò xét, mà đơn thuần như thể hắn đang thuật lại một sự thật không thể bác bỏ. Một lời dặn dò. Một giới hạn.
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ bước theo.
Cuối cầu thang, một hành lang dài mở ra, trần cao vυ't, những cánh cửa gỗ im lìm đứng gác hai bên, như những pho tượng lạnh lẽo trấn giữ những bí mật bất khả xâm phạm. Hắn dừng lại trước một cánh cửa lớn nhất. Ánh mắt thoáng qua một tia gì đó khó nắm bắt, như một nhát dao lướt qua bề mặt tĩnh lặng của nước.
"Đến rồi."
Bên trong, không gian đối lập hoàn toàn với vẻ lạnh lẽo bên ngoài. Không phải một nơi hoang phế. Ánh đèn dịu nhẹ phủ lên những đồ vật ngăn nắp, ấm áp đến kỳ lạ, như thể nơi này không thuộc về thế giới xám xịt ngoài kia. Sàn gỗ sáng bóng phản chiếu vệt sáng mờ ảo. Những giá sách cao chất đầy sách bìa da, lặng lẽ như những nhân chứng câm lặng của thời gian. Trên sàn, một tấm thảm thêu họa tiết chìm hút lấy bước chân, biến mọi chuyển động thành những dao động nhẹ như hơi thở. Rèm cửa nặng nề được kéo gọn, nhưng ngoài kia chỉ là bóng tối đọng lại.
Căn phòng này không thuộc về người sống. Nhưng cũng không dành cho kẻ đã chết.
Tôi nhìn hắn. Ánh sáng len lỏi trên gương mặt hắn, tạo thành những mảng sáng tối mong manh, khiến hắn như đang hiện hữu mà cũng như đang dần tan biến. Hắn không giống một kẻ đã buông bỏ thế gian, nhưng cũng chẳng còn thuộc về nó.
Hắn đứng yên, chờ đợi. Tôi muốn hỏi tên hắn, muốn biết hắn là ai. Nhưng thứ thốt ra khỏi miệng lại là một điều khác:
"Sao không trồng gì thêm? Cả cỏ dại cũng không có. Nhìn nơi này giống như cái chết. Không hơi thở. Không nhịp đập."
Hắn không đáp.
Ánh sáng chập chờn trên khuôn mặt hắn, che khuất những biểu cảm mà tôi muốn đọc. Nhưng tôi cảm giác hắn đang nhìn tôi theo cách chưa ai từng nhìn—một cái nhìn trầm mặc, nặng nề, sâu hơn cả vực thẳm của thời gian. Nếu tôi có thể thấy rõ hắn hơn, có lẽ... hắn đang buồn.
Tôi ngồi xuống bên hắn, dõi theo bàn tay ấy. Những ngón tay thon dài, làn da trắng tái nhưng cứng cáp, cầm chắc cây bút lông như thể nó là một phần cơ thể hắn. Hắn viết, không vội vàng, không ngập ngừng. Những con chữ đen tuyền uốn lượn như những dây leo quấn lấy tường đá cổ. Một ngôn ngữ xa lạ. Nhưng tôi có cảm giác... tôi đã từng biết nó.
Tôi nghiêng đầu, cố đọc. Một ký ức mơ hồ thoáng qua, như thể tôi đã từng chạm vào những con chữ này, đã từng hiểu chúng.
Tôi đưa tay, vô thức chạm vào tay hắn.
Lạnh.
Nhưng không phải cái lạnh của băng tuyết, mà là một sự trống rỗng vô tận, như thể bên dưới làn da ấy không tồn tại gì ngoài khoảng không vô định.
Hắn dừng bút.
Không gian như đông cứng lại. Không chuyển động. Không âm thanh. Chỉ có một sự tĩnh lặng trùm xuống, đặc quánh như bóng tối.
Hắn quay sang nhìn tôi.
Dưới ánh nến chập chờn, đôi mắt hắn sâu thẳm, tối hơn cả màn đêm bên ngoài. Không phản chiếu ánh sáng. Không bộc lộ cảm xúc. Chỉ có một cái nhìn lặng lẽ, chờ đợi.
Tôi giật mình, rụt tay lại.
"Xin lỗi..." Tôi lúng túng. "Tôi chỉ..."
Nhưng trước khi tôi hoàn thành câu nói, ánh mắt tôi đã rơi xuống trang giấy.
Một ký tự lạ lẫm.
Tôi chỉ vào nó. "Chữ này... nghĩa là gì?"
Hắn không lập tức trả lời. Đầu bút vẫn lặng yên trên giấy, giọt mực đọng lại, nặng nề, rồi nhỏ xuống, loang ra thành một vệt tối.
Ánh mắt hắn trống rỗng lạ kỳ, như thể tôi vừa vô tình phá vỡ một điều gì mong manh. Một thoáng, tôi có cảm giác như mình đã chạm đến một vết thương cũ, một khoảng lặng hắn đã giữ suốt bao năm.
Hắn đưa tay, ngón tay lướt nhẹ lên ký tự tôi vừa chỉ, một cử động chậm rãi, như thể hắn đang nhặt nhạnh những mảnh vỡ của một điều gì đã mất.
"Hồi ức."
Hắn thì thầm, như một tiếng vọng từ một nơi rất xa.
Tôi im lặng, nhưng một cơn gió lạnh len vào l*иg ngực. Hồi ức. Một từ đơn giản, nhưng khi thốt ra, nó vang lên như một thanh âm vỡ vụn, vọng về từ những ký ức đã mục ruỗng trong tôi.