Dưới đầu ngón tay tôi, mặt kính lạnh lẽo của chiếc điện thoại vừa chạm vào lớp da tái nhợt của hắn.
Lập tức, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, không phải cái lạnh của đêm khuya, mà là thứ băng giá tựa mùa đông vùi sâu dưới lòng đất hàng thế kỷ, một cái lạnh không thuộc về thế giới này, như chạm vào chính hư vô.
Tôi rụt tay lại theo bản năng. Nhưng chiếc điện thoại đã nằm trong tay tôi, nặng trĩu một cách kỳ lạ, như thể nó không còn là vật của tôi nữa, mà là một thứ đã đi qua một nơi nào đó mà tôi không thể chạm tới.
Một cảm giác khó gọi thành tên siết lấy lòng tôi.
Tôi muốn hỏi hắn - hắn là ai, vì sao lại ở đây, vì sao bóng dáng hắn mờ nhòe, như thể chỉ cần chạm nhẹ, hắn sẽ tan biến vào đêm tối. Nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Tôi không dám hỏi.
Chỉ có một câu duy nhất bật ra, nhỏ đến mức tưởng như chính tôi cũng không nghe thấy:
“Cảm ơn.”
Rồi tôi quay đi.
Bóng tối như tràn đến gần hơn. Tôi bước, ban đầu chậm rãi, sau đó vội vã, như thể có một điều gì đó đằng sau mà tôi không muốn đối diện. Tôi không ngoảnh lại. Vì nếu quay lại, có lẽ tôi sẽ chẳng thấy gì ngoài màn đêm trống rỗng. Nhưng cũng có thể… hắn vẫn đứng nguyên đó, bất động, dõi theo tôi. Và có lẽ, điều đó còn đáng sợ hơn cả sự biến mất của hắn.
***
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, trưởng thôn đứng giữa sân. Bên cạnh ông, hắn hiện diện, lặng lẽ như một bóng hình đã có mặt từ lâu, chỉ là tôi chưa từng nhận ra.
Trưởng thôn giới thiệu hắn với tôi và mẹ, nhưng lời lẽ chung chung, không nhắc đến tên, không đề cập tuổi tác, như thể những điều đó không quan trọng. Hắn chỉ đứng đó, không nói, không gật đầu, cũng chẳng biểu lộ điều gì, tựa một phần của bầu không khí tĩnh lặng nơi này.
Tôi liếc nhìn mẹ, cố tìm một chút bối rối hay thắc mắc trên gương mặt bà. Nhưng bà chỉ lắng nghe, không có lấy một biểu cảm hoang mang. Bà thấy hắn như tôi thấy hắn không? Mờ nhòe, không rõ ràng, như thể chỉ tồn tại một nửa trong thực tại?
Hay chỉ có tôi nhìn hắn theo cách ấy?
Một cảm giác kỳ lạ len vào lòng tôi mơ hồ, xa xăm, như một ký ức chưa từng được gọi tên. Tôi đã gặp hắn trước đây chưa?
Bất giác, tôi nhìn hắn.
Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra hắn cũng đang nhìn tôi. Không rõ từ bao giờ, không biết vì sao, nhưng trong ánh mắt ấy có thứ gì đó không phải là tình cờ.
Có lẽ… đã từ rất lâu.
Chỉ khi tôi nhìn hắn, tôi mới nhận ra điều đó.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi, bóng dáng tan vào sắc sương nhạt của buổi sớm. Không ai nhắc đến hắn nữa, như thể sự hiện diện của hắn chưa từng làm xáo trộn bất cứ điều gì, như một cơn gió thoảng qua mà không để lại dấu vết.
Nhịp sống bình lặng tiếp tục trôi.
Tôi lắng nghe những câu chuyện rời rạc, học cách đong đếm thời gian qua ánh sáng trên mái ngói, nhận biết từng cơn gió mang theo hơi nước hay hương cỏ khô. Từng ngày trôi qua, tôi dần cảm thấy mình như một kẻ lữ hành lạc bước vào thế giới này, từng chút một chạm vào những điều chưa từng thuộc về mình.
Tôi học làm bánh.
Bột mì mềm mịn vương trên đầu ngón tay, thô ráp lúc ban đầu, rồi dẻo quánh dưới sức nặng của những lần nhào nặn. Mùi men phảng phất ngai ngái, hòa vào hương thơm nhẹ của bột, vẽ nên một cảm giác ấm áp lạ lùng. Tôi không cần cân đong chính xác, chỉ cảm nhận bằng đầu ngón tay, bằng kinh nghiệm truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Lửa cháy rực trong lò, tỏa ra hơi ấm dễ chịu giữa buổi sớm lành lạnh. Tôi nhìn bột nở dần, lặng lẽ chuyển mình dưới sức nóng, lớp vỏ giòn ôm lấy phần ruột mềm xốp, như một thứ gì đó mong manh được bao bọc, bảo vệ bởi thời gian và kiên nhẫn.
Tôi chạm vào lớp vỏ bánh còn âm ấm, hương thơm len lỏi vào tận sâu trong l*иg ngực. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi không còn là một kẻ lạc lõng nữa. Tôi đang hòa vào nhịp sống nơi đây, dù chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua.
***
Dưới ánh dương đỉnh đầu, từng vệt nắng xuyên qua tán lá, rơi xuống nền đá thành những mảng sáng tối chập chờn. Tôi cẩn thận gói những chiếc bánh mới ra lò, mang tặng như một lời cảm ơn cho lòng hiếu khách nơi này. Hương bánh còn vương hơi ấm, lan tỏa trong không khí, tựa hồ kết nối con người bằng thứ gì đó gần gũi hơn cả lời nói.
Giữa dòng người qua lại, tôi lại thấy hắn. Hắn lướt qua như thể tôi không tồn tại, chẳng một cái nhìn, chẳng một cái gật đầu, như thể cuộc đối thoại đêm qua chỉ là ảo ảnh lướt qua tâm trí tôi. Một thoáng hụt hẫng len vào lòng, nhẹ nhưng rõ ràng, như một cơn gió lạ thoáng qua rồi biến mất. Nhưng tôi tự nhủ—hắn, cũng như tôi, chỉ là một người xa lạ với thế giới này.
Tôi dõi theo hắn, và lần này, hắn không đi trong im lặng. Hắn dừng lại trước mẹ tôi, trao lại số tiền đã bị lấy mất—thứ duy nhất có thể tìm lại sau vụ trộm. Con số ấy chẳng lớn, nhưng trong cảnh tha hương, lại trở thành một sự an ủi lớn lao.
Mẹ tôi khẽ sững lại, rồi nhận lấy với một cái gật đầu trầm lặng. Tôi nhìn hắn, không rõ vì sao trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ—một nỗi băn khoăn không rõ nguồn cội, một sự quen thuộc vô cớ. Nhưng hắn không nói gì, chỉ để lại những gì đã tìm được rồi lặng lẽ rời đi, tựa như bóng đêm chưa từng rời xa hắn.
***
Tôi thϊếp đi trong giấc ngủ trưa, như một nhịp sống chẳng mấy đổi thay. Nhưng không lâu sau, tiếng ồn ào bên ngoài kéo tôi ra khỏi cơn mộng mị. Những giọng nói xen lẫn, gay gắt, một cuộc tranh cãi đang diễn ra.
Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một mâu thuẫn thường nhật, rồi mọi chuyện sẽ lắng xuống. Nhưng khi những lời nói dần trở nên rõ ràng, máu tôi như đông lại.
Ai đó đã tung ra lời đồn độc địa rằng mẹ tôi là kẻ đứng sau mọi chuyện, rằng bà cố tình bày mưu, khiến mình trở thành nạn nhân để được cưu mang. Những lời vu khống ấy, dù vô lý đến đâu, vẫn có sức nặng khi gieo vào lòng người.
Tôi lao ra giữa đám đông, cất lời phản bác, nhưng tiếng tôi nhỏ bé làm sao át nổi những hoài nghi đã bén rễ. Những ánh mắt trước đây từng dịu dàng giờ chỉ còn lại sự phán xét. Tôi như kẻ đang vùng vẫy giữa một cơn bão, biết rằng không thể thắng, nhưng cũng chẳng thể buông xuôi.
Và hắn lại xuất hiện, tựa hồ chưa từng rời đi, như thể bóng dáng ấy chẳng thuộc về thế giới này.
Cùng trưởng thôn, hắn đứng trước đám đông, giọng trầm ổn nhưng sắc lạnh: “Đừng vội buộc tội nếu chẳng có chứng cứ.”
Vài kẻ cúi đầu, vài kẻ nhìn nhau ngập ngừng, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối. Những lời đồn không còn vang lên trước mặt mẹ tôi nữa, nhưng chúng vẫn len lỏi trong bóng tối, lẩn khuất trong những nơi tôi không chạm tới, không thấy, không nghe được, chỉ có thể nghe từ chính miệng mẹ.
Bà cười, một nụ cười gắng gượng, như muốn trấn an tôi. Nhưng tôi biết, những lời xầm xì kia sắc bén hơn bất cứ lưỡi dao nào.
Đêm xuống, chỉ còn hai mẹ con trong căn phòng nhỏ, bà không giấu được nữa. Bà khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào đứt quãng trong bóng tối.
Tôi siết chặt điện thoại trong tay. Ít nhất, nó vẫn hiện hữu một chứng cứ rằng tôi và mẹ vốn không thuộc về nơi này.
Tôi nhập tin nhắn, từng dòng chữ chạy dài trên màn hình. Nhưng rồi, tôi nhận ra điều bất thường, một số từ biến dạng ngay khi tôi nhập vào. Chữ cái xoắn vặn, thay đổi hình dạng, như thể có một bàn tay vô hình can thiệp.
Tôi thử xóa đi, gõ lại. Nhưng một số câu vẫn giữ nguyên, một số khác biến đổi, như thể có ai đó đang định hình lại ngôn từ của tôi.
Tôi nhìn màn hình, ánh sáng hắt lên những ngón tay run rẩy. Một cảm giác bất an chậm rãi len vào l*иg ngực.
Ai… hoặc cái gì… đang đọc những gì tôi viết?
Tôi nhắm mắt, tự nhủ rằng mình hoa mắt. Nhưng sáng hôm sau, lại là tiếng cãi vã đánh thức tôi.
Và hắn lại có mặt.
Hắn đứng bên mẹ tôi, như thể vẫn luôn ở đó. Tôi không biết phải gọi sự trùng hợp này là gì duyên phận hay một mưu đồ.
Hắn đi bên tôi, bước chân nhẹ bẫng trên nền đất, như thể không thực sự chạm vào mặt đất này. Tôi quan sát hắn, nhưng dáng hình ấy vẫn chỉ là một đường nét mơ hồ, không rõ ràng, không thể chạm tới như một thực thể trôi lạc giữa hai thế giới.
“Mẹ nàng trầm cảm rồi.”
Giọng hắn bình thản, nhưng những từ ngữ ấy như một nhát dao cứa vào tôi.
“Nàng nên quay về trước.”
Tôi khựng lại, siết chặt bàn tay. Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Tại sao hắn biết?
Tại sao hắn luôn biết rõ mọi chuyện trước cả khi tôi kịp nhận ra?
Tôi nhìn hắn, đôi mắt chất đầy nghi hoặc. “Không.”
Giọng tôi không lớn, nhưng chắc chắn.
Ai lại phó thác mẹ mình cho một kẻ mờ ảo như sương khói, một người mà tôi thậm chí chẳng biết tên, chẳng biết hắn từ đâu đến?
Hắn là kẻ tôi nghi ngờ nhất.
Vậy mà, hắn cứ xuất hiện luôn đúng lúc, thậm chí trước cả khi tôi nhận ra mình cần đến hắn.