Tôi, Em Và Những Nỗi Lòng Của Tôi

Ba: Ảo Mộng

Dưới chân tôi, những phiến đá cũ nứt nẻ như những tàn tích cuối cùng của một thời đã lụi tàn. Lão già không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ xoay gót, dáng hình gầy guộc hòa lẫn vào sắc hoàng hôn tàn phai. Ánh chiều đổ xuống những bức tường rệu rã, nhuộm chúng màu úa tàn của một thế giới đã bị lãng quên.

Tôi ngoái lại lần cuối, nhìn tòa lâu đài chìm dần vào bóng tối, nơi những vòm hành lang lặng câm cưu mang những bí mật chưa từng được kể, nơi những căn phòng lạnh lẽo vẫn mãi giữ lấy những thanh âm xưa cũ của quá khứ. Bóng tối chầm chậm trườn lên, phủ kín từng mảng tường, như một bàn tay vô hình đang vùi lấp những điều còn sót lại của thời gian.

Tôi bước theo lão già, bỏ lại sau lưng những ký ức rời rạc của nơi này. Mỗi bước chân rơi xuống nền đá đều vọng lại, vỡ tan trong khoảng không tĩnh mịch, tựa hồ những lời thì thầm lẩn khuất giữa gió đêm. Khi cánh cổng hoen gỉ khép lại sau lưng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong tôi—như thể mình vừa rời khỏi một thế giới không thuộc về nhân gian, nơi thời gian không còn là dòng chảy, mà chỉ là một lớp tro bụi phai nhạt giữa hư vô.

Đêm xuống, sương mù dâng lên từ mặt đất, len lỏi qua những tán cây già cỗi, bám vào từng kẽ đá. Trời tối sẫm như mực, bóng lâu đài chìm khuất trong tấm màn đen u trầm, như thể nó đã bị màn đêm vĩnh viễn nuốt chửng.

Lão già khẽ thở dài, giọng khàn đặc bởi năm tháng:

“Đêm đã buông, chẳng ai nên rời khỏi đây nữa.”

Những người xung quanh khẽ gật đầu, không phải như kẻ tuân theo một mệnh lệnh, mà như thể đó là một chân lý đã thấm sâu vào mảnh đất này, không thể lay chuyển. Làn sương tiếp tục dâng, mờ ảo như những mảnh hồn phảng phất trong đêm.

Tôi đưa mắt nhìn mẹ, thấy trong đáy mắt bà một thoáng lưỡng lự. Không phải vì lời mời lưu lại, mà vì chính sự kỳ lạ thấm đượm nơi này. Dù trời đã khuya, bóng tối giăng kín mọi lối, nhưng thứ khiến chúng tôi ngập ngừng không phải là con đường hun hút phía trước, mà là chính sự tĩnh lặng khó hiểu của nơi đây—một sự tĩnh lặng như thể từ rất lâu rồi, chưa từng ai bước ra khỏi ranh giới này khi màn đêm đã phủ xuống.

“Ở lại đi.” Một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng mà kiên quyết.

“Phải, chẳng ai rời đi khi đêm đã tràn qua ngưỡng cửa.”

Ánh đèn dầu leo lét chiếu lên những khuôn mặt trong bóng tối, ánh mắt họ bình lặng, không có vẻ ép buộc, mà chỉ mang một sự thành khẩn lạ lùng, như thể chúng tôi vốn dĩ không phải người xa lạ, mà đã thuộc về nơi này từ rất lâu, chỉ là bản thân chưa từng nhận ra.

Tôi siết nhẹ cổ tay áo, cố lắng nghe nhịp tim chính mình. Bên tai tôi, chỉ có tiếng gió lùa qua những hàng cây trầm mặc, hòa vào màn sương dày như một giấc mộng chưa từng chấm dứt.

Mẹ tôi khẽ mím môi. Rồi, như thể cũng nhận ra sự vô nghĩa của việc phản kháng trước một điều gì đó đã được an bài từ trước, bà thở dài, nhẹ gật đầu.

“Được rồi, chúng tôi sẽ ở lại.”

Dưới vòm trời u ám, tôi men theo những con đường lát đá, nơi bóng tối đan cài giữa những mái nhà cúi mình dưới gánh nặng thời gian. Không gian nén chặt trong thứ tĩnh lặng lạ lùng, chỉ có hương đất ẩm hòa cùng mùi gỗ mục len vào từng hơi thở, như hơi thở của một nơi đã ngủ vùi quá lâu, quên cả nhịp điệu của sự sống.

Bàn tay tôi lần tìm trong túi áo, nhưng chỉ chạm vào khoảng trống lạnh lẽo. Một tia bất an râm ran trên da thịt, không rõ từ đâu, không rõ vì điều gì. Chiếc điện thoại—sợi dây mong manh nối tôi với thế giới cũ—đã biến mất. Nhưng tôi không nhớ đã đánh rơi từ khi nào.

Tôi quay bước, trở lại nơi cũ.

Lâu đài hiện ra, chìm trong sắc trăng nhợt nhạt, trầm mặc như một bí ẩn bị bỏ quên. Ánh bạc đổ xuống những vòm cửa hoang phế, trải dài trên nền đá những vệt sáng mong manh, tựa dư ảnh của một ký ức đã phai màu nhưng không chịu biến mất. Tôi bước vào, ánh mắt dò tìm giữa những bức tường phủ rêu, những ngón tay khẽ chạm lên lớp đá lạnh buốt, nhưng chẳng có gì ngoài sự trống rỗng. Không một dấu vết. Không một thanh âm. Chỉ có tịch liêu phủ đầy, như thể nơi này đã chết từ rất lâu, lâu đến mức chính nó cũng quên mất đã từng thuộc về một thế giới có ánh sáng.

Và rồi, hắn xuất hiện.

Không một tiếng động, không một chuyển động báo trước—hắn đã đứng đó, như thể màn đêm tự tạo ra hắn, như thể sự hiện diện của hắn là một phần của bóng tối, không thể tách rời. Đường nét gương mặt hắn nhòe đi dưới ánh trăng, đường biên như bị xóa mờ, tựa một bức chân dung chưa hoàn thiện, hoặc có lẽ, một điều gì đó chưa bao giờ thực sự tồn tại.

Hắn không nói gì.

Nhưng không gian bỗng chốc trở nên nặng nề, như thể chính sự im lặng của hắn đã lấn át mọi thứ xung quanh.

Tôi nhìn hắn, lòng siết chặt bởi một cảm giác kỳ lạ. Như thể tôi đã từng biết hắn, nhưng không theo cách mà con người biết một ai đó. Một phần trong tôi muốn quay đi, nhưng một phần khác bị hút vào, như một kẻ đứng trên mép vực, biết rõ bước tới là rơi vào bóng tối vô tận, nhưng không thể dứt mắt khỏi vực sâu hun hút ấy.

Và rồi, giọng hắn cất lên.

“Nàng đi đâu vậy?”

Một câu hỏi đơn giản, nhưng âm thanh lại vương vít trong không khí, như thể không vọng ra từ một con người, mà từ chính bóng tối, len lỏi qua từng kẽ nứt của không gian, luồn sâu vào những góc khuất nơi ánh sáng chẳng thể chạm đến.

Tôi đứng lặng.

Bóng dáng hắn mờ ảo tiến lại gần. Tôi không thấy được gương mặt hắn, cũng không rõ hắn đang nhìn về đâu. Nhưng có điều gì đó vô hình trong cách hắn hiện diện khiến tôi cảm giác như mình đã bước ra khỏi thực tại của chính mình, đã đặt chân đến một nơi mà mọi quy tắc vốn có đều trở nên vô nghĩa.

Tôi cố giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng khi lời thốt ra, chúng mỏng manh đến đáng thương:

“Tôi… tìm điện thoại. Tôi nghĩ mình đã đánh rơi nó ở đây.”

Hắn không đáp.

Không có gió. Không có tiếng đêm. Chỉ có sự lặng yên, một thứ lặng yên không phải là trống rỗng, mà là sự chờ đợi, như thể bóng tối cũng có mắt, và nó đang dõi theo từng cử động của tôi.

Rồi, rất chậm, hắn cử động.

Không phải một cử động đột ngột, không phải sự vươn ra của một con người, chỉ là một chuyển động nhẹ đến mức gần như không tồn tại, như thể thế gian này chưa đủ thực để níu giữ hắn.

Hắn vươn tay ra.

Chiếc điện thoại nằm yên trong lòng bàn tay hắn, quen thuộc nhưng xa lạ, như một vật đã bước ra từ một giấc mộng, mang theo hơi thở của một thế giới khác, một thực tại khác.

Tôi nhìn vật đó, rồi nhìn hắn. Một ý nghĩ lướt qua, lạnh lẽo như gió đêm: *Nó đã ở đâu suốt thời gian qua?*

Nhưng chẳng có câu trả lời.

Chỉ có tôi và hắn.

Tôi chầm chậm đưa tay ra, cẩn trọng, như một kẻ đang chạm vào một điều gì đó không thuộc về mình.