Tôi, Em Và Những Nỗi Lòng Của Tôi

Hai: Ảo Mộng

Dưới màn sương mờ như một dải lụa u hoài, tôi tiến bước. Hơi thở của đêm len lỏi qua từng thớ vải, rét buốt như bàn tay của một kẻ đã bị lãng quên từ lâu, chợt vươn ra trong cơn mê sảng cuối cùng. Gió quẩn quanh, vờn nhẹ trên những phiến đá phủ rêu, như thể có điều gì đó vô hình đang quan sát, đang chờ đợi. Nhưng tôi không dừng lại.

Tòa lâu đài cũ kỹ dần khép tôi vào lòng nó, tựa một bí ẩn đã đến lúc hé mở. Tôi lách qua vết nứt nơi bức tường đổ nát, những mảnh đá vụn rệu rã dưới chân như tiếng thở dài của năm tháng. Bóng tối bên trong sâu lắng và tịch mịch, trĩu nặng như một hồi ức bị thời gian bỏ quên. Mùi ẩm mục của gỗ mục, rêu xanh bám chặt vào từng phiến đá, tro bụi lặng lẽ rơi khi đầu ngón tay tôi lướt qua những vết nứt cũ kỹ mà năm tháng đã hằn sâu.

Tôi bước chậm rãi, để từng nhịp đập hòa tan vào sự tĩnh lặng của nơi này. Rồi, giữa lớp sương mỏng bảng lảng, một bóng hình thoáng hiện. Một người đàn ông hoặc chỉ là một ảo ảnh mong manh như trăng trên mặt nước đứng đó, ánh mắt thẳm sâu, mơ hồ như một cơn mộng dài chưa tỉnh. Tôi khựng lại, cảm giác quen thuộc dâng lên như một bản nhạc cũ chợt vang trong tâm trí, nhưng trước khi tôi kịp chạm đến nó, hình bóng ấy tan biến, vỡ vụn như sương khói bị gió cuốn đi. Chỉ còn lại tôi, đơn độc giữa những tàn tích lặng câm, với một khoảng trống không lời.

Hoàng hôn đã buông. Ánh chiều nhợt nhạt rọi lên những bức tường rạn nứt, phủ một sắc đỏ hắt hiu tựa tia sáng cuối cùng vương lại trong mắt kẻ hấp hối. Bầu trời dần chìm vào tím thẫm, kéo màn cho khúc bi ca của những gì đã lụi tàn. Gió trườn qua những khe đá, thì thầm những âm thanh xưa cũ, mang theo hơi thở của những điều đã mất.

Tôi dấn bước vào hành lang tối tăm, lần theo dấu vết thời gian hằn sâu trên từng phiến đá câm lặng. Những cánh cửa cũ kỹ khép hờ như đôi môi chưa kịp nói, những bức tường nứt nẻ thầm thì về một thế giới đã rơi vào quên lãng. Tôi đã nghĩ mình sẽ chạm đến những căn phòng ngập bụi, nơi rèm nhung rách nát treo lặng lẽ trên khung cửa bạc màu, nơi mỗi tảng đá đều lưu giữ một câu chuyện bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian.

Nhưng khi tôi đẩy cánh cửa nặng nề bật mở, những gì hiện ra lại chẳng phải đổ nát và lãng quên.

Ánh sáng yếu ớt len qua những khung cửa vỡ nát, soi rõ những kệ gỗ xếp ngay ngắn. Không có những pho sách ố vàng, không có di vật của một thời đại xa xưa—chỉ có vô số cụm nấm trắng mọc ken dày, lan tràn như những bông hoa kỳ dị bừng nở trong bóng tối. Mùi ẩm thấp ngai ngái quện cùng hơi thở nấm mục, thấm vào từng thớ gỗ già cỗi, che lấp đi cả hơi thở của thời gian. Một cảnh tượng lạ lùng, tựa như có ai đó đã lặng lẽ biến tàn tích này thành thế giới của riêng mình.

Tôi vươn tay chạm vào một kệ gỗ thô ráp, cảm nhận bề mặt sần sùi như thể đang đặt tay lên điều gì đó thuộc về một thực tại xa lạ. Không có ai tìm đến đây để khơi dậy những gì đã mất, chẳng còn linh hồn nào lắng nghe tiếng vọng của dĩ vãng. Chỉ còn những nhành nấm âm thầm sinh trưởng, lớn dần trong lặng câm rồi lại héo tàn, như thể nơi đây chưa từng chứng kiến một điều gì ngoài sự luân hồi lặng lẽ của chính nó.

Giữa bầu không khí tịch mịch, nơi chỉ có tiếng bước chân tôi vọng lại từ những bức tường đá lạnh, một âm thanh bất chợt vang lên, khàn đυ.c, chậm rãi, tựa như đã len lỏi qua quá nhiều năm tháng.

Tôi giật mình quay lại.

Từ bóng tối sau một vòm cửa đổ nát, một lão già hiện ra. Tấm áo choàng bạc màu buông thõng trên đôi vai gầy, đôi mắt mờ đυ.c như phủ sương, nhưng trong đáy sâu vẫn ánh lên một điều gì đó, không rõ là thấu hiểu hay cảnh giác.

“Trời sắp tối rồi,” giọng ông ta vang lên, chậm rãi như thể từng lời đều nặng nề dưới sức đè của năm tháng. “Người lạ mặt không nên ở đây quá lâu.”