Giữa cơn mơ màng, Tuyên Lệnh dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vô thức rúc sâu vào lòng Sư Vô Trị.
Nhưng cậu vẫn không tỉnh.
Sư Vô Trị chậm rãi điều chỉnh hơi thở, cúi đầu nhìn người trong lòng, sau đó nhịn không được hạ xuống một nụ hôn trên môi cậu.
Đây là trừng phạt.
Hơn nữa, hôm nay Tuyên Lệnh còn dám nhìn thân thể hắn, vậy nên… lại phạt thêm một chút.
Sư Vô Trị nhẹ nhàng hôn thêm lần nữa.
“Ưm…”
Tuyên Lệnh khẽ cau mày, vẻ mặt khó chịu, tựa như đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng.
Trong mơ, máu đỏ ngập trời, tiếng than khóc của người già, phụ nữ và trẻ em vang vọng khắp nơi. Giữa những âm thanh thê lương ấy, một giọng nói quỷ mị vang lên bên tai cậu…
“Là ngươi đã hủy hoại hắn.”
“Nếu không có ngươi, Sư Vô Trị làm sao lại hỏng mất đạo tâm…”
Là ta sao? Thật sự là ta sao?
Cơ thể Tuyên Lệnh run lên một cách mạnh mẽ. Không…Không phải ta…Không phải ta khiến hắn tẩu hỏa nhập ma… Ta đã rất cố gắng khuyên hắn…
“Chính là ngươi! Ai bảo ngươi cứ một hai phải hôn hắn!”
Tiếng khóc than và oán khí bỗng chốc hóa thành một gương mặt quỷ dữ tợn khổng lồ, há miệng lao thẳng về phía Tuyên Lệnh.
Tuyên Lệnh kinh hãi muốn né tránh, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thoát được.
Thân thể cậu run lên dữ dội, nhưng vẫn không thể tỉnh lại.
Sư Vô Trị đã bước vào cảnh giới bán thần, vốn dĩ không cần ngủ quá lâu. Nhìn thấy cảnh này, hàng mày hắn cũng nhíu lại.
Vốn định chỉ ở lại một đêm quan sát Tuyên Lệnh, vậy mà…
An Hồn thạch cũng vô dụng sao?
Sư Vô Trị cau mày, rồi lại ma xui quỷ khiến đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Tuyên Lệnh, động tác giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Trong mộng, gương mặt quỷ dữ tợn chợt bị một đạo kiếm quang xanh băng xé toạc.
Từ phía chân trời, ánh sáng nhàn nhạt len qua tầng mây, tựa hồ như mặt trời sắp ló dạng…
Tuyên Lệnh đột nhiên mở bừng mắt.
Cậu theo bản năng nhìn về phía chiếc đồng hồ cát trên bàn.
Thế nhưng đúng là giờ Mẹo.
“?!”
Tuyên Lệnh giật mình bật dậy, vội vàng rửa mặt chải đầu qua loa rồi chạy thẳng tới vườn tuyết liên.
Trong biển hoa không một bóng người.
Sự mong đợi mơ hồ vừa nhen nhóm đã nhanh chóng hóa thành hư vô, khiến Tuyên Lệnh có chút thất vọng.
Cậu còn tưởng Sư Vô Trị sẽ tới dạy mình chứ…
Cũng đúng, trước kia vốn chưa từng dạy, hiện tại sao có thể bỗng nhiên cầm tay chỉ dạy được?
Nhưng cậu cũng chỉ thất vọng một thoáng, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, dựa theo hướng dẫn trong sách rồi bắt đầu tự mình luyện tập.
Nhanh chóng vượt qua Trúc Cơ kỳ, cậu liền có thể được nuôi thả!
Ôm ý nghĩ như vậy trong đầu, động lực của Tuyên Lệnh lại càng tăng lên gấp bội.
Kiếp trước, khi xuống núi rèn luyện, cậu đã gặp được một vài bằng hữu. Trong số đó có một người mà cậu đặc biệt hợp ý.
Chờ đến khi vượt qua cảnh giới Trúc Cơ, cậu có thể xuống núi tìm bọn rồi.
Người khi chìm vào trạng thái tập trung thường cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Mặt trời dần ló dạng, rồi từ từ lên đến đỉnh cao nhất.
Tuyên Lệnh đứng giữa biển hoa, từng chiêu từng thức lặp đi lặp lại đã suốt một buổi sáng.
Linh khí nhàn nhạt trong những đóa sen vô tình theo từng hơi thở len lỏi vào cơ thể cậu.
Tuyên bệnh luyện một buổi sáng, vậy mà lại cảm thấy không quá mệt.
“Sư đệ? Ngươi cư nhiên sớm thế này đã bắt đầu luyện tập rồi sao?”
Một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Tuyên Lệnh quay đầu, liền thấy Tuyết Từ Triết đứng dưới hành lang, trên tay cầm theo một hộp đựng thức ăn.
“Sư ca?! Sao ngươi lại tới đây?”
Hai mắt Tuyên Lệnh sáng lên, nhanh chóng thu kiếm rồi chạy tới bên cạnh Tuyết Từ Triết.
“Ta mang bữa sáng cho ngươi.” Tuyết Từ Triết dịu dàng đáp: “Còn tưởng ngươi phải ngủ đến tận trưa cơ…Thực ra, nhưng đệ tử nhập môn ngày đầu tiên có thể không cần tu luyện vội, cứ từ từ làm quen với nếp sinh hoạt của môn phái trước.”
Nói rồi, hắn dắt Tuyên Lệnh vào trong phòng.
“Ngươi chưa tích cốc, ta mang theo chút điểm tâm, cứ ăn tạm một chút đi.”
Tuyên Lệnh gật đầu, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Sư ca, hôm qua sư tôn bảo ngươi xử lý cái gì Liên Hội… Đó là chuyện gì vậy?"
Cậu giả vờ hỏi bâng quơ như thể chỉ thuận miệng tò mò.
Thực ra, cậu muốn biết lần này Chu gia có khả năng xuất hiện ở Lăng Sương phái hay không.
"Không phải còn hai tháng nữa mới đến mùa thu sao?" Tuyết Từ Triết nhẹ nhàng đáp, "Mùa thu là mùa thu hoạch, hằng năm vào lập thu, Liên Hội tứ phái là dịp để các môn phái tặng quà, đồng thời mang theo đệ tử để tỷ thí với nhau."
Hắn thuần thục lấy khăn ra giúp Tuyên Lệnh lau mồ hôi.
"Nhưng chuyện này không liên quan tới ngươi, chỉ cần lo tu luyện là được rồi."
Tứ phái…
Tuyên Lệnh nheo mắt, lại hỏi: "Là tức phái nào vậy? Các thế gia không tham dự sao? Tuyết gia có tới không? Hôm qua buổi chiều ta hình như đắc tội với công tử nhà bọn họ rồi."