Sau Khi Cưỡng Hôn Sư Tôn, Ta Bị Hắn Quấn Lấy Cả Đời

Chương 17

Bình phong bên bể tắm bị ánh nến chiếu sáng, hắn trông thấy một cái bóng vụng về đang lén lút ẩn nấp bên trong.

Đồ ngốc kia cư nhiên còn chưa có rời đi?

Một luồng sáng xanh lạnh lẽo lóe lên, bình phong trước mặt Tuyên Lệnh tức khắc vỡ vụn thành từng mảnh.

Trong nháy mắt cậu đã ý thức được, mình bị phát hiện rồi.

Sư Vô Trị lười biếng tựa vào cạnh bể, ánh mắt lạnh nhạt quét tới: “Ai ở đó.”

Ngữ khí không có chút gợn sóng, nhưng áp lực vô hình lại đè nặng đến mức khiến lòng người run rẩy.

“Lăn ra đây.”

Tuyên Lệnh biết dù sao cũng chết, liền lập tức chọn cách anh dũng nhận sai: “Thực xin lỗi, sư tôn…!”

Tuyên Lệnh theo bản năng đưa tay che mắt.

Sư Vô Trị hơi nheo mắt, trong đáy mắt dường như có ý cười, nhưng hắn lại chẳng để ai nhìn thấy. Hắn chỉ thản nhiên cất giọng: “Đều là nam nhân, có gì phải xin lỗi? Ngươi che mắt làm gì?”

“?” Tuyên Lệnh cứng đờ người, khe khẽ tách ngón tay ra, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, cậu cư nhiên không bị Sư Vô Trị đá văng ra ngoài?

Là Sư Vô Trị đổi tính, hay là cậu đang nằm mơ?

Tuyên Lệnh ngoan ngoãn bỏ tay che mắt ra…

Nửa người Sư Vô Trị ngâm dưới nước, cánh hoa trôi lững lờ che khuất phần eo, mái tóc dài màu đen rối tung, vương trên bờ vai trần. Nửa thân trên của nam nhân phơi bày trong không khí, vai rộng, cánh tay rắn rỏi, từng đường cơ bắp săn chắc, bọt nước vương vãi nơi làn da...

Vô cùng cám dỗ, vô cùng đẹp mắt.

“...” Tuyên Lệnh nghe thấy âm thanh chính mình nuốt nước miếng.

Âm thanh kia hẳn là rất nhỏ, nhưng lọt vào tai cậu lại rõ ràng đến đáng sợ, khiến hai vành tai Tuyên Lệnh cũng đỏ bừng vì xấu hổ.

Hỏng rồi, lần này không biết đạo tâm của Sư Vô Trị có bị ảnh hưởng hay không, nhưng chính cậu thì chắc chắn là xong đời rồi.

Tất cả đều tại Sư Vô Trị, một nam nhân mà lớn lên đẹp như vậy làm gì?

Cố ý câu dẫn cậu sao?

“Sư sư sư tôn.” Tuyên Lệnh lắp ba lắp bắp, giọng nói run rẩy: “Ta không phải cố ý… Ta tưởng rằng ngài đang nghỉ ngơi, tưởng rằng người tới là kẻ khác…ta”

Sư Vô Trị luồn tay vào mái tóc ướt, lười biếng tựa vào thành bể, ánh nến dao động phản chiếu lên mặt nước, ánh mắt hắn dần nâng lên, sắc vàng kim u trầm, lạnh lẽo, nhưng lại ẩn chứa chút nghiền ngẫm khó lường.

Sư Vô Trị cất giọng, âm thanh phát ra giống như đang nghiến răng nghiến lợi: “Cho nên? Còn muốn nhìn tiếp? Có cần bổn tọa đứng lên khỏi bồn tắm không cho ngươi ngắm không?”

Tuyên Lệnh: “…”

Thật không dám giấu, cậu quả thực rất muốn nhìn tiếp...

Không đúng! A a a, cứu mạng! Cậu thật sự sẽ bị hắn đánh chết mất!

Tuyên Lệnh giật mình bật dậy, cắm đầu chạy thẳng về phòng.

Gió đêm gào thét thổi qua, cuốn đi hơi nóng trên mặt Tuyên Lệnh, nhưng dù đã về đến phòng, tim cậu vẫn đập thình thịch không ngừng.

Nhưng mà…vết máu trên người sư tôn là thế nào?

Tuyên Lệnh do dự hồi lâu, trong lòng có chút muốn đi hỏi, nhưng khi nhớ đến kiếp trước, mỗi lần cậu gặp Sư Vô Trị…

Hoặc là bị bóp cổ, hoặc là bị cưỡng hôn…

Thôi bỏ đi, vẫn là không nên qua đó thì hơn, cậu không muốn bị "đánh" đến ba ngày không xuống nổi giường.

Ngoài điện, ánh nến dần tắt, hương trầm lượn lờ mỏng manh như tiên khí phiêu lãng.

Tuyên Lệnh hôm nay có hơi mệt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Đêm đã khuya, đào hoa ngoài điện bị gió đêm thổi rơi xuống đất mỗi lúc một nhiều.

Sư Vô Trị thay y phục xong , cố ý đi ngang qua thiên điện của Tuyên Lệnh.

Hắn tính toán thời gian, ước chừng đã qua hai nén hương.

“Rốt cuộc có nên vào hay không đây.” Sư Vô Trị lưỡng lự trong lòng.

Rất nhanh, hắn lại nghĩ đến bộ dáng Tuyên Lệnh vừa rồi, y phục trắng muốt bị nước thấm ướt, làm lộ ra những đường nét da thịt mờ mờ ảo ảo…

Còn có, chuyện Tuyên Lệnh ôm Tuyết Từ ngay trước mặt hắn…Lá gan của Tuyên Lệnh thật sự càng lúc càng lớn, còn dám ngang nhiên ôm nam nhân khác trước mặt hắn.

Nên phạt.

Nghĩ đến đây, Sư Vô Trị nhẹ nhàng đẩy cửa định bước vào, nhưng sau đó hắn lại đóng cửa lại.

Không được, lỡ đâu lại dọa Tuyên Lệnh lần nữa chạy mất thì phải làm sao?

Sư Vô Trị trầm ngâm hồi lâu. Ngoài điện, mưa tí tách rơi, âm thanh mơ hồ vọng lại.

Hắn lại một lần nữa đẩy cửa ra.

Lần này Sư Vô Trị mới thực sự bước vào trong.

Để phòng ngừa Tuyên Lệnh tỉnh lại giữa chừng, hắn còn tiện tay niệm một đạo hôn mê chú.

Sột soạt…

Áo khoác bị cởi xuống, Sư Vô Trị lặng lẽ trèo lên giường Tuyên Lệnh.

Chiếc giường này rất rộng, đủ để chứa hai nam nhân trưởng thành.

Tuyên Lệnh thật sự ngủ rất say, mái tóc dài vương trên gối của cậu lại có chút ẩm ướt.

“...”

Sư Vô Trị trầm mặc một thoáng, cuối cùng đành bất đắc dĩ nâng tay, niệm một pháp quyết, lặng lẽ hong khô tóc cho Tuyên Lệnh.

Sau đó, hắn mới chậm rãi kéo cậu vào trong ngực.

Linh hồn cộng hưởng, cùng phản ứng bản năng không thể gạt người.