Thiên hạ đệ nhất tu chân giới.
Thiên hạ đệ nhất tu chân giới.
Sư Vô Trị lặp lại hai lần trong lòng…
Đêm khuya, vô số linh lực vô hình điên cuồng đổ về phía Sư Vô Trị như bão tố.
Hắn trời sinh tiên thể, phương thức tu luyện cũng là độc nhất vô nhị.
Chẳng bao lâu, trong đan điền Sư Vô Trị, một bóng dáng nội đan hư ảo lại dần hình thành.
Mà viên nội đan nhuốm máu bị hắn phun ra ban nãy, ánh sáng cũng ngày càng rực rỡ hơn.
Sư Vô Trị khẽ nhíu mày, lấy một cái tráp, nhặt viên kim đan lên, khóa chặt vào trong.
Linh khí lập tức bị ngăn cách.
Sư Vô Trị khẽ thở phào, hắn cúi đầu nhìn cơ thể đầy máu của bản thân, sau khi tính tính thời gian một chút, hắn liền đứng dậy đi về phía bể tắm.
Giờ này, Tuyên Lệnh chắc đã đi rồi.
Nếu không, hắn thật sự sợ mình sẽ không nhịn được… lại làm cậu khóc.
…
Trong bể tắm, hơi nước mờ mịt bao phủ không gian.
Tuyên Lệnh tựa vào thành bể, thân hình thiếu niên mềm mại nhưng đã hiện lên đường nét cơ bụng mơ hồ. Mái tóc dài màu đen ướt đẫm vắt sang một bên, lười biếng rũ xuống.
Cậu lẳng lặng nhìn lên xà nhà, nhưng trong đầu lại không kìm được mà nhớ đến dáng vẻ của Sư Vô Trị.
Chết tiệt, gương mặt đó, rốt cuộc tại sao lại lớn lên đúng kiểu cậu thích như vậy chứ?
Nhưng mà, chúng sinh thiên hạ soi với tư tình của cậu quan trọng hơn nhiều…
Cậu chưa từng quên dáng vẻ gϊếŧ người của Sư Vô Trị kiếp trước.
Nhưng đôi môi kia…
Tuyên Lệnh vô thức sờ lên môi mình. Không biết tại sao, cậu lại nhớ đến lần đầu tiên cưỡng hôn Sư Vô Trị…
Lần đó ở đại hội thu nhận đồ đệ của Lăng Sương phái. Cậu ngước nhìn vị chưởng môn cao cao tại thượng, rồi bất chợt tiến lại gần.
Mọi người xung quanh đều tưởng rằng cậu muốn bái sư, nên chẳng ai để ý.
Mãi đến khi trong điện vang lên một tiếng thét kinh hãi…
"Ngọa tào*!!!"
*"Ngọa tào!!!": "Đậu má!!!", "Vãi!!!", "Mẹ nó!!!"
"A???"
"Mẹ ơi, ta hoa mắt sao?!"
Hẳn là khi đó, Sư Vô Trị cũng không ngờ lại có kẻ to gan đến vậy.
Tuyên Lệnh ra tay nhanh như chớp, không kịp cho đối phương né tránh đã áp môi lên. Trong khoảnh khắc ấy, cậu thấy tai Sư Vô Trị đỏ bừng.
Không nhịn được, cậu còn lè lưỡi, liếʍ nhẹ lên môi hắn.
"Vị tuyết liên..." Tuyên Lệnh lẩm bẩm: "Ngon... Ách!"
Một chưởng mạnh mẽ lập tức đánh Tuyên Lệnh văng ra xa.
Tuyết Từ Triết theo bản năng đỡ lấy cậu, nhưng ánh mắt hắn vẫn chưa hết vẻ kinh hoàng.
Rõ ràng, ngay cả hắn cũng bị sự to gan lớn mật của Tuyên Lệnh làm chấn động.
"Sư tôn." Tuyên Lệnh chật vật đứng dậy, hiện tại cậu đã là môn đồ chính thức của Sư Vô Trị. Dù sao thiên phú của cậu thật sự xuất sắc, tên đã được ghi vào đồ tôn sách, nên Sư Vô Trị đương nhiên không thể dễ dàng đuổi cậu đi.
Vì thế, cậu càng lớn gan hơn, nhìn thẳng vào sắc mặt đen kịt của Sư Vô Trị, nhẹ giọng nói: "Sư tôn…ngươi thơm quá…"
"Ngô!"
Miệng cậu bị Tuyết Từ Triết bịt kín.
"Sư tôn!" Tuyết Từ Triết quỳ xuống, mồ hôi túa ra như mưa: "Sư đệ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với sư đệ! Nếu không, nếu không vô duyên vô cớ gϊếŧ người… sẽ dẫn thiên lôi kiếp a!"
Sư Vô Trị sắc mặt âm trầm, phất tay áo rời đi.
Tuyên Lệnh quan sát sắc mặt của Sư Vô Trị, lại cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Dù sao cậu vốn chẳng phải người lương thiện, nên cũng không bận tâm đến chuyện bị người khác chỉ trích.
Cậu không sợ bị mắng… nhưng nếu lại làm hỏng đạo tâm của Sư Vô Trị thì sao đây?
Nhưng mà…cậu thật sự rất thích Sư Vô Trị.
Cao lãnh chi hoa thì sao chứ… cậu nhất định phải kéo hắn xuống bùn, cùng nhau trầm luân. Tuyên Lệnh nheo mắt, thầm nghĩ.
“Sư tôn…” Cậu gọi tên người kia, giọng điệu tràn ngập quyến luyến.
Đột nhiên, tiếng cửa mở vang lên.
Những suy nghĩ kiều diễm trong đầu Tuyên Lệnh lập tức bị quét sạch.
Tuyên Lệnh vội vàng bật dậy, vớ lấy quần áo bên cạnh rồi nhanh chóng trốn đi.
Giờ này còn ai lại đến bể tắm của Thượng Liên Điện chứ?
Tuyên Lệnh nhíu mày, muốn xem thử ai vừa bước vào.
Nước trong bể đã cạn đi, cơ quan tự động dẫn nước sạch vào, hơi nóng nhất thời tràn ngập cả căn phòng.
Tuyên Lệnh có chút nhìn không rõ người vừa tới, chỉ có thể chờ hơi nước tan đi.
Nhưng đến khi hơi nước dần tản ra, cậu lại sững sờ…là Sư Vô Trị!
Sư Vô Trị không phải đã nói trở về phòng nghỉ ngơi rồi sao?
Sao hắn lại bị thương? Còn chảy nhiều máu như vậy?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chẳng lẽ hắn đã giao đấu với ai?
Đầu óc Tuyên Lệnh ong ong, ý nghĩ muốn dụ dỗ hắn ban nãy cũng vì cảnh tượng trước mắt mà bị dọa cho lùi bước.
… Sư Vô Trị thoạt nhìn thực sự rất không dễ chịu.
Cũng đúng, chưởng môn một phái nào có thể dễ dàng như vậy, cậu còn muốn trêu chọc hắn làm gì?
Tuyên Lệnh nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cùng lúc đó, Sư Vô Trị tựa bên cạnh bể hơi nheo mắt lại, ánh nhìn rơi xuống kẻ ngốc nào đó.