Tuyên Lệnh nghe vậy, động tác nhai cơm khựng lại một chút, vội và nốt hai miếng cơm rồi đặt đũa xuống. Hơn nửa đêm rồi, Sư Vô Trị tới là để hỏi chuyện này sao?
“Không có.” Tuyên Lệnh đáp: “Chỉ là chuyện vặt, ta đã tự giải quyết rồi.”
Cậu vừa dứt lời, bỗng cảm thấy trong phòng lạnh đi đôi chút, giống như Sư Vô Trị không hài lòng với câu trả lời của cậu vậy.
“Không tồi.” Sư Vô Trị nhàn nhạt nói: “Không bị khi dễ thì tốt.”
Ừm, đây mới là phản ứng bình thường nên có của Sư Vô Trị.
Tuyên Lệnh thầm nghĩ.
Nếu là Sư Vô Trị đã tẩu hỏa nhập ma của kiếp trước, chắc chắn lúc này hắn đã nổi điên ấn cậu xuống giường, tra hỏi tại sao không đến tìm hắn giúp đỡ, vì cái gì lại tự mình giải quyết…rồi lại thao thao bất tuyệt những lời vô nghĩa.
Xem ra Sư Vô Trị không có trọng sinh, mà thực sự đã chết trong biển lửa.
Tuyên Lệnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, ta đâu có ngốc đến thế. Sao có thể bị khi dễ mà không đánh trả chứ.”
Ừm… Hình như chỉ có kiếp trước, khi bị Sư Vô Trị khi dễ, cậu mới không đánh trả đi.
Mà cũng phải, dù cho cậu có đánh trả thì cũng chẳng thắng nổi. Chỉ có khi ở trong liệt hỏa kia, trước khi chết, cậu mới thừa cơ lúc hắn không phòng bị mà tát được hai cái, há há, lúc đó thật sự tát rất sướиɠ tay.
Nghĩ kỹ lại, khi đó sắc mặt Sư Vô Trị chắc hẳn rất khó coi nhỉ?
Tuyên Lệnh vừa ăn cơm vừa suy nghĩ miên man.
Ý tưởng của Tuyên Lệnh lúc nào cũng lung tung lộn xộn, mà bầu không khí hiện tại lại quá mức yên bình, khiến cậu không nhịn được mà tiện thể lôi Sư Vô Trị cùng mình tán gẫu mấy chuyện vặt vãnh…
“Đúng rồi, sư tôn, ngươi lợi hại như vậy, ngươi tu đạo gì thế?” Vừa vùi đầu ăn cơm, Tuyên Lệnh vừa hỏi.
Sư Vô Trị nhìn chằm chằm vào gáy cậu, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp: “Dù sao cũng không phải là Vô Tình đạo.”
“?” Tuyên Lệnh càng thêm khó hiểu: “Tại sao không phải Vô Tình đạo? Nghe nói Vô Tình đạo rất lợi hại mà?”
"Theo vi sư biết, tu Vô Tình đạo chưa từng có ai phi thăng thành công." Giọng Sư Vô Trị vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng ánh mắt dừng trên người Tuyên Lệnh lại vô cùng phức tạp: "Con đường đó... rất khó đi."
Tuyên Lệnh trông chẳng khác nào một con sóc nhỏ đáng yêu.
"Thì ra là vậy." Cậu cuối cùng cũng ăn xong, cầm khăn lau miệng, rồi ngẩng đầu nhìn Sư Vô Trị: "Vậy sư tôn tu đạo gì thế?"
Sư Vô Trị kịp thời thu lại ánh mắt trước khi bị Tuyên Lệnh bắt gặp, giọng điệu lạnh nhạt: "Lắm lời. Vi sư nhắc lại lần nữa, ăn không nói, ngủ không nói."
Tuyên Lệnh lập tức ngoan ngoãn im lặng, chuẩn bị thu dọn chén bát.
Thế nhưng Sư Vô Trị chỉ khẽ nâng tay, những cái chén trên bàn lập tức biến mất, không biết đã được truyền tống đi đâu.
"Oa." Tuyên Lệnh làm bộ như chưa từng thấy cảnh này, tò mò hỏi: "Chén trên bàn đi đâu rồi?"
Sư Vô Trị: “Đã thu dọn xong. Ngươi đi tắm rửa, thay quần áo rồi ngủ sớm một chút. Ngày mai giờ Mẹo đến vườn tuyết liên luyện kiếm.”
“Tắm rửa ở đâu?” Tuyên Lệnh chớp mắt hỏi: “Sư tôn, Thượng Liên Điện có chỗ tắm sao?”
Kiếp trước cậu đều đến hồ tắm công cộng dành cho đệ tử Lăng Sương phái, nhưng giờ đã trễ thế này, chẳng lẽ bên đó vẫn mở cửa sao?
“Ra ngoài rẽ trái có một bể tắm nhỏ, tự ngươi đi đi.” Sư Vô Trị đứng dậy: “Vi sư về phòng nghỉ ngơi trước.”
Khoảnh khắc hắn đứng lên, Tuyên Lệnh giật thót, cứ tưởng Sư Vô Trị định đi cùng mình. Nghe thấy câu kia, cậu mới âm thầm thở phào.
Cậu đặc biệt sợ phải tắm chung với Sư Vô Trị, đặc biệt là sau khi hắn tẩu hỏa nhập ma.
May mà hiện tại Sư Vô Trị vẫn bình thường…
Tuyên Lệnh vừa lầm bầm vừa đi tìm quần áo sạch và bồ kết, rồi rời khỏi điện đến bể tắm.
Trước khi rời đi, Tuyên Lệnh tiện tay để quyển sách ghi chép phương pháp tu luyện Sư Vô Trị chuẩn bị cho cậu lên bàn.
Cậu sợ nó bị ướt.
Tẩm điện của Sư Vô Trị rộng hơn phòng của Tuyên Lệnh rất nhiều, cách bài trí cũng toàn những món hiếm có khó tìm.
Trên giá gỗ cổ bày đầy những món đồ sứ tinh mỹ, chữ viết trên bình phong và tranh vẽ, nếu có ai nhận ra, chắc chắn sẽ phát hiện đó đều là những vật phẩm hiếm có trên đời.
Sư Vô Trị cởϊ áσ ngoài, ngồi đả tọa trên giường.
*Đả tọa: ngồi thiền
Nói là đả tọa, nhưng trên người hắn lại tỏa ra một tầng hồng quang mờ nhạt, như thể đang dốc sức chống lại thứ gì đó…
Đột nhiên, Sư Vô Trị phun ra một ngụm máu tươi!
Toàn thân hắn run lên, máu đỏ không không ngừng tràn ra, nhanh chóng thấm đẫm y phục.
Nhưng trong ngụm máu hắn vừa phun ra, lại có một viên châu kỳ lạ, tỏa ra kim quang rực rỡ...
“Khốn kiếp.”
Sư Vô Trị khẽ thì thầm, đôi mắt vàng kim tựa lưu ly mỹ lệ, nhưng lại không còn chút sắc đỏ nào.
Hắn đứng dậy, định kết ấn Thanh Thủy Quyết, nhưng ngay cả pháp thuật cơ bản này hiện tại hắn lại thực hiện đến vô cùng khó khăn.