Sau Khi Cưỡng Hôn Sư Tôn, Ta Bị Hắn Quấn Lấy Cả Đời

Chương 14

Ngay lúc kiếm của Chu Vãn Trần chỉ còn cách ngực Tuyên Lệnh một tấc, hắn bỗng nhiên cất giọng: "Ngươi cũng thật cao thượng, Sư Vô Trị bất lực, ngươi vậy mà vẫn cam tâm bồi hắn?"

"?"

Tuyên Lệnh trợn to mắt…Ngươi nói vậy, ta lại thấy hứng thú rồi.

Nhưng mà…

"Ai nói hắn bất lực?" Vẻ mặt Tuyên Lệnh đầy hoang mang. Nếu hắn thật sự không được vậy mỗi lần hành phòng sao ta lại đau như vậy? Hơn nữa thứ ta tận mắt nhìn thấy dưới thân hắn lại là cái gì đây?

Tuyên Lệnh không nhận được câu trả lời từ Chu Vãn Trần.

Bởi vì Sư Vô Trị đã đến.

"Hắn đã ức hϊếp ngươi bao nhiêu lần như vậy?"

Sư Vô Trị một thân hắc y không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau Tuyên Lệnh, tay không nắm chặt mũi kiếm của Chu Vãn Trần.

Chu Vãn Trần hoảng hốt, giọng nói mềm nhũn: "Vô Trị, sao ngươi lại ở đây?"

Tuyên Lệnh còn chưa kịp mở miệng, Sư Vô Trị đã lạnh giọng hỏi tiếp: "Ta hỏi là bao nhiêu lần?!"

Giọng nói của hắn vô cùng lạnh nhạt, hơn nữa còn tràn đầy sát khí.

Máu tươi nhỏ xuống từng giọt, thân kiếm của Chu Vãn Trần vậy mà lại bị Sư Vô Trị tay không bóp nát!

Tuyên Lệnh : "……"

Bây giờ có vẻ cậu trông chẳng khác nào yêu phi họa quốc rồi.

"Không có." Tuyên Lệnh vội vàng nói: "Chỉ là……"

Tuyên Lệnh còn chưa kịp nói hết, máu tươi ấm nóng đã văng thẳng lên mặt cậu.

Sư Vô Trị…vậy mà lại gϊếŧ chết Chu Vãn Trần!

“Ngươi nói ‘chỉ là’, vậy tức là không chỉ có một lần.” Sư Vô Trị lạnh nhạt thu tay, lấy khăn ra lau vết máu dính trên ngón tay mình.

“Hắn không nên khi dễ ngươi. Trừ ta ra, không ai được phép khi dễ ngươi.”

“Bé ngoan…”

“Máu bắn lên người ngươi sao? Ta sai rồi…”

Tuyên Lệnh sững người một thoáng, cậu bị sự thay đổi thái độ của Sư Vô Trị làm cho ngỡ ngàng.

“Vi sư giúp ngươi liếʍ sạch.”

Sư Vô Trị đột nhiên nghiêng người lại gần, liếʍ vết máu trên má Tuyên Lệnh.

Tuyên Lệnh lúc này trợn tròn mắt.

Khoảnh khắc ấy, cậu bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh khỏi trạng thái nhập định.

Ngoài điện, một giọng nói quen thuộc vang lên kèm theo tiếng gõ cửa.

“Ngươi đang tu luyện sao?”

Là Sư Vô Trị.

Tuyên Lệnh BỊ giọng nói bất thình lình vang lên của Sư Vô Trị dọa đến mức trái tim suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cậu nuốt nước miếng một cái, vội vàng bật dậy mở cửa.

Bên ngoài trời đã tối đen, bầu trời đêm lấp lánh những vì sao. Sư Vô Trị đứng trước cửa, trên tay còn xách theo một hộp đồ ăn.

Tuyên Lệnh chớp mắt.

Khoan đã, không lẽ cậu đã tu luyện đến nỗi tẩu hỏa nhập ma rồi sao? Sao cảnh tượng này lại…có chút giống người thân trong gia đình quan tâm nhau vậy?

Nếu cha mẹ cậu còn sống, có phải cũng sẽ như vậy, nửa đêm mang đồ ăn đến cho cậu không?

“Ngươi còn chưa tích cốc, buổi chiều đã ăn gì?”

*Tích cốc: chỉ việc không ăn ngũ cốc hoặc thức ăn thông thường, chỉ hấp thụ linh khí hoặc dùng dược thảo, đan dược để duy trì sự sống.

Sư Vô Trị đi vào phòng, đặt hộp đồ ăn lên bàn, ánh mắt vừa liếc sang, liền nhận ra toàn thân Tuyên Lệnh đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn nheo mắt lại, thái độ không vui hiện rõ lên mặt.

Tuyên Lệnh cũng theo ánh mắt hắn nhìn xuống người mình, lập tức phản ứng, vội vàng nói: “Sư tôn, thực xin lỗi, ta lập tức đi tắm!”

Cậu nhớ rõ Sư Vô Trị có thói quen ưa sạch, không thích nhìn thấy người khác lôi thôi nhếch nhác trước mặt mình.

Vì thế, trong môn phái nhiều nơi đều đặt gương đồng để các đệ tử chỉnh trang lại y phục cho gọn gàng mọi lúc.

“Ăn trước rồi hẵng đi tắm.”

Tuyên Lệnh cảm thấy Sư Vô Trị hôm nay ôn hòa đến mức khó tin, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.

“Lại đây.” Sư Vô Trị khẽ chậc một tiếng: “Đứng ngốc ở đó làm gì?”

Tuyên Lệnh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng ngồi xuống.

Bên trong hộp đồ ăn có hai đĩa thức ăn, một chén canh và một bát cơm trắng dẻo thơm.

“Giờ này còn trong thiện đường vẫn còn người làm việc sao?” Tuyên Lệnh kinh ngạc: “Thơm quá.”

Sư Vô Trị đặt tay lên bàn, ngón tay vô thức siết lại, đôi mắt hơi cụp xuống, thản nhiên nói: “Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ*.”

*Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ: Ăn không nói, ngủ không nói.

Có lẽ vì bầu không khí quá yên bình, suy nghĩ của Tuyên Lệnh thoáng bay xa. Trong lòng cậu thầm phản bác: Tẩm bất ngữ cái quỷ gì, kiếp trước lúc cầm tù ta, lúc ở trên giường ngươi đã bao nhiêu lần ép ta phải nói những lời ngươi thích nghe.

Lúc đó sao không thấy ngươi nhớ đến cái đạo lý “tẩm bất ngữ” này chứ?

Tuyên Lệnh trong lòng hậm hực nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn nhai cơm.

Mà phải nói, đồ ăn này thật sự quá ngon, không khác mấy so với những món cậu từng ăn trong ma cung kiếp trước.

Dù tốc độ ăn nhanh, nhưng Tuyên Lệnh vẫn giữ phong thái nhã nhặn, không hề nhếch nhác. Sư Vô Trị liếc mắt nhìn cậu, đột nhiên hỏi: “Vi sư nghe nói, buổi chiều có người khi dễ ngươi?”