Sau Khi Cưỡng Hôn Sư Tôn, Ta Bị Hắn Quấn Lấy Cả Đời

Chương 13

“Vãn Trần nhà ta bất luận dung mạo hay phẩm hạnh đều xuất chúng hơn người.” Chu Dược chậm rãi cất lời: “Nếu ngươi cưới hắn, từ nay về sau, toàn bộ bảo vật của Chu gia đều sẽ để ngươi tùy ý sử dụng.”

Tuyên Lệnh vốn dĩ cho rằng, với tính cách của Sư Vô Trị, hắn chắc chắn sẽ từ chối. Nhưng cậu lại không ngờ…

“Được.” Giọng nói trầm thấp của Sư Vô Trị từ trong điện truyền ra.

Khoảnh khắc đó, Tuyên Lệnh bỗng nhiên có cảm giác như nghe thấy tiếng hoa đào trong sân rơi xuống. Cảm xúc trong lòng Tuyên Lệnh tựa hồ phá vỡ gông xiềng lý trí, cậu không chút do dự đẩy cửa bước vào, đến cả nước trà trong tay cũng đổ cả xuống đất.

“…… Tiểu Tuyên.” Thanh âm của Sư Vô Trị dường như có phần bất ổn, mang theo chút run rẩy khó nhận ra: “Ngươi như thế nào……”

Chu Dược cũng sững sờ thấy cậu đột ngột xông vào.

“…… Không có gì.” Tuyên Lệnh đè xuống cơn tức nơi đáy lòng, nhưng chính cậu cũng không hay biết, đôi mắt mình đã đỏ hoe tự bao giờ.

“Ta không cẩn thận làm đổ trà, để ta đi nấu lại một ấm khác cho sư tôn.” Dứt lời, cậu liền xoay người rời đi.

Cuối cùng, Sư Vô Trị cũng không có uống được chén trà do cậu pha.

Sau này, vào đêm đại hôn của Sư Vô Trị, Tuyên Lệnh quyết tâm rời khỏi Thượng Liên điện xuống núi. Cậu lang bạt nhân gian, kết giao với vài bằng hữu cùng chí hướng, quyết tâm cùng nhau trừ gian diệt ác.

Một thời gian dài sau đó, Sư Vô Trị không biết vì cái gì lại nhập ma. Vì lo lắng cho hắn, Tuyên Lệnh bái biệt bằng hữu quay về tìm hắn.

Cậu luôn nghĩ rằng, sau khi nhập ma, Sư Vô Trị sẽ gϊếŧ sạch tất cả mọi người. Thậm chí khi đã đến Ma cung, cậu vẫn giữ suy nghĩ ấy trong đầu.

Mãi đến khi bị Sư Vô Trị giam cầm, dưới nền đất lạnh lẽo của Ma cung, cậu tận mắt nhìn thấy Chu Vãn Trần.

Đó là lần thứ ba cậu gặp hắn.

Chu Vãn Trần vận bạch y đơn bạc, nhưng khí chất vẫn như vầng trăng treo nơi cửu thiên, cao xa mà lạnh lẽo.

“Trời sinh một đôi.” Tuyên Lệnh vẫn còn nhớ rõ, khi đó cậu đã nói…

“Ngươi và sư tôn, quả thực trời sinh một đôi.”

Đồng dạng bạch y, đồng dạng nhạt nhẽo vô vị, đồng dạng không đáng để cậu bận tâm dù chỉ một ánh mắt.

Cậu vốn không muốn nhìn thấy Chu Vãn Trần. Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại cứ muốn trêu chọc cậu.

Chu Vãn Trần đã chọc giận cậu hai lần.

Lần đầu tiên, là khi hắn vừa mới thành thân với Sư Vô Trị.

Hôm ấy, cậu đến chúc mừng, chúc bọn họ tân hôn yến nhĩ.

Lúc đó, Sư Vô Trị không có mặt.

Chu Vãn Trần lại vô duyên vô cớ nói: “Tân hôn yến nhĩ? Ngươi cũng xứng nhắc đến hai chữ này sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu quan* bị Sư Vô Trị ngủ qua một lần, ngay cả nhân tình bị ruồng bỏ cũng không phải, ngươi lấy tư cách gì mà chúc ta tân hôn yến nhĩ!”

*Tiểu quan: thường chỉ nam kỹ, tức những người nam giới làm nghề mua vui bằng ca hát, nhảy múa, đôi khi bao gồm cả việc bán thân.

Tuyên Lệnh thoáng sững người, cảm thấy mạch não của người này thật sự khó hiểu: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Thật sự cho rằng ai cũng thích Sư Vô Trị chắc?”

Thật ra, cậu cùng Sư Vô Trị vốn dĩ chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ là lúc ban đầu trong đại hội thu nhận đồ đệ, cậu có cưỡng hôn hắn một cái mà thôi.

Nhưng cậu không ngờ Chu Vãn Trần lại nghĩ xa đến mức ấy.

Sau chuyện này, cậu liền không chút do dự xoay người rời đi, suốt đêm rời khỏi Lăng Sương phái mà xuống núi.

Khi đó, cậu không biết "tân hôn yến nhĩ" là lời chúc dành cho kẻ phụ tình, bỏ cũ rước mới, chỉ đơn thuần cho rằng đó là một lời chúc phúc bình thường.

Mà lần thứ hai…

“Tiện nhân!”

Bên trong Ma cung, mũi kiếm của Chu Vãn Trần chĩa thẳng vào ngực cậu.

“Lần trước là ta oan uổng ngươi và Sư Vô Trị có tư tình. Lần này, ta không hề oan uổng ngươi nữa, đúng không?”

Tuyên Lệnh không lên tiếng.

Bởi vì lần này, cậu thực sự không thể phản bác…

Ngay khi vừa bị cầm tù, Sư Vô Trị liền muốn tái hiện kịch bản cưỡng chế trong thoại bản. Còn cậu, chỉ do dự một chút, rồi cũng thuận theo.

Ai bảo cậu quá thích gương mặt của Sư Vô Trị chứ.

À…còn cả dáng người kia nữa.

Cho nên, Chu Vãn Trần nói cũng không sai, cậu thực sự là một tiện nhân.

Tuy nhiên, cậu cũng chưa bao giờ tự nhận mình là thánh nhân cả.

Được rồi, chủ yếu là cậu cứ tưởng Chu Vãn Trần đã chết. Nếu không, cậu tuyệt đối sẽ không cùng Sư Vô Trị làm loại chuyện này.

Dù gì thì trước đây, Sư Vô Trị cũng từng nói với cậu rằng, hành vi xuất quỹ ngay khi đã có gia thất thế này gọi là biết tam đương tam*.

*Biết tam đương tam: mang ý nghĩa chỉ những người biết rõ mình là "kẻ thứ ba" nhưng vẫn cố tình chen chân vào mối quan hệ của người khác.

Thế nên, Tuyên Lệnh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại…

Được rồi, ngươi gϊếŧ ta đi.