Phảng phất như thể kẻ có địa vị thấp kém thì không xứng đáng làm thiên tài.
“Lời này ta thích nghe.” Giữa đám đông, mọi người tự giác tách ra nhường đường, một nữ tiên tu mang kiếm chậm rãi bước tới.
Vừa nhìn thấy nàng, mọi người lập tức liền xôn xao.
“Đại sư tỷ!”
“Ai nha, cư nhiên là Thanh Vân Kha sư tỷ? Tỷ xuất quan khi nào vậy?”
Những đệ tử mới nhập môn phái khó hiểu hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Đại sư tỷ của Trăm Phượng Phong, tu vi Nguyên Anh kỳ! Nàng là thủ đồ* dưới trướng Phượng Tình Tiên Tôn!”
*Thủ đồ: Đệ tử xuất sắc nhất, đứng đầu trong số các đệ tử dưới trướng một sư tôn nào đó.
“Nguyên Anh kỳ? Nhưng trông nàng chỉ khoảng hai mươi ba tuổi thôi mà?!”
“Ta nhớ trong trình tự tu luyện của chúng ta lần lượt là: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa, rồi phi thăng…Vậy chẳng phải nàng vừa mới Kim Đan không lâu sao, sau bây giờ lại đến Nguyên Anh kỳ rồi?”
“Nghe nói… đại sư tỷ cũng xuất thân từ ăn mày đấy!”
“Cái gì mà ăn mày? Người ta là con gái một thôn dân dưới chân núi, được Phượng Tiên Tôn đi ngang qua thu nhận vào Lăng Sương Phái.”
Thanh Vân Kha vận một bộ lam y, tóc dài buộc cao, khí thế hào sảng. Bên hông nàng đeo một thanh huyền thiết kiếm, khuôn mặt thanh tú mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tuyên Lệnh không quen nàng, nhưng vẫn theo mọi người ôm quyền hành lễ: “Bái kiến sư tỷ.”
Dù không biết Thanh Vân Kha, nhưng cậu vẫn nhớ rất rõ Phượng Tình tiên tôn là một tu sĩ Độ Kiếp kỳ.
Vị sư tỷ trước mặt tuổi vẫn còn trẻ mà đã đạt Nguyên Anh kỳ, trong môn phái chắc chắn có địa vị rất cao, hơn nữa chắc chắn còn được các tiên tôn vô cùng xem trọng.
“Vừa rồi ta đã nghe hết những lời các ngươi nói.” Thanh Vân Kha không hề tỏ ra cao ngạo, ánh mắt nàng nhìn Tuyết Bỉnh vẫn vô cùng ôn hòa, nhưng không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy đứng căng thẳng bất an.
“Vị tiểu hữu này.” Nàng nói tiếp, giọng điệu không nhanh không chậm: “Lăng Sương phái từ trước đến nay chưa từng có quy định hạn chế xuất thân của đệ tử. Còn về Liên Hội tứ phái, đó không phải chuyện mà ngươi nên quan tâm. Lần sau nhớ cho kỹ, đừng tùy tiện vượt quá bổn phận.”
Khi nghe Thanh Vân Kha nói những lời đó, trong đầu Tuyên Lệnh bất giác nhớ đến một thành ngữ mà Sư Vô Trị từng dạy cậu.
Không giận tự uy.
“Được rồi, giải tán cả đi, chẳng lẽ không ai thấy đói bụng sao?”
Một câu của Thanh Vân Kha vừa dứt, đám đông lập tức tản ra.
“Sư đệ.” Tuyên Lệnh vừa định rời đi thì bị gọi lại.
Thanh Vân Kha mỉm cười: “Không cần vì xuất thân mà bận lòng. Trong mắt các tiên tôn, tất cả đệ tử đều bình đẳng, các tiên tôn sẽ không vì ngươi xuất thân bần hàn mà bạc đãi.”
“Được.”
Tuyên Lệnh ôm quyền hành lễ: “Đa tạ sư tỷ chỉ giáo.”
Trải qua chuyện này, cậu cũng không còn tâm tư đi tìm Sư Vô Trị nữa.
Kệ đi, kiếm đã trao vào tay cậu thì chính là của cậu.
Bây giờ chuyện quan trọng mà cậu phải làm đó là tập trung tu luyện.
Một lần nữa Tuyên Lệnh ý thức được, chỉ cần cậu đủ mạnh, tất cả mọi người sẽ tự giác nhường đường cho cậu.
Giống như kiếp trước, khi Sư Vô Trị cầm tù cậu, hơn nữa còn gϊếŧ hại biết bao nhiêu người. Rõ ràng đã có người lên tiếng chỉ trích, nhưng cuối cùng lại chẳng ai có thể làm gì được hắn.
Khi đó, Tuyên Lệnh thật sự vô cùng hoài nghi, liệu có phải cái tên “Sư Vô Trị” kia là do chính nam nhân tự đặt hay không, trên thế gian này, thực sự chẳng có ai trị được hắn cả.
Trở lại Thượng Liên Điện, Tuyên Lệnh lặng lẽ ngồi xuống, bắt đầu dựa theo phương pháp trong sách mà tọa thiền tu luyện.
Lúc mới bắt đầu tu luyện có hơi chút khó khăn, bởi vì dù có kinh nghiệm từ kiếp trước, nhưng thân thể kiếp này của cậu chỉ mới có tu vi trúc cơ, tuy nhiên sau đó dần dần mọi thứ cũng trở nên suôn sẻ hơn.
Trong lúc đang tọa thiền, Tuyên Lệnh bỗng không kiềm chế được nhớ đến một người, lúc ấy giọng điệu của hắn khi nói chuyện với cậu chẳng khác gì Tuyết Bỉnh khi nãy: “Ngươi chẳng qua chỉ là một tên ăn mày, nhớ kỹ thân phận của mình.”
Đó là những lời mà Chu Vãn Trần, nam thê đời trước của Sư Vô Trị đã nói với cậu.
Chu gia là một trong những thế gia Tiên tộc, nổi danh nhờ nghề tìm bảo vật. Gia chủ của họ tuổi còn rất trẻ, tên là Chu Dược, mà Chu Vãn Trần chính là đệ đệ ruột của y.
Tuyên Lệnh nhớ rõ, trong liên hội tứ phái năm đó, Chu Vãn Trần vừa gặp Sư Vô Trị đã đem lòng si mê. Đệ đệ động tâm, tất nhiên Chu Dược cũng sẽ ra tay dọn đường cho hắn. Chẳng bao lâu sau, y liền bắt đầu thăm dò ý tứ của Sư Vô Trị.
Đó là năm thứ ba Tuyên Lệnh kể từ khi cậu trở thành đệ tử của Sư Vô Trị, khi ấy cậu vừa tròn hai mươi hai tuổi.
Hôm ấy, khi cậu mang trà bước vào phòng, lại vô tình nghe thấy…