Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ

Chương 6: Trở về Địa Phủ

Diêm Tiểu Tiểu vừa nhắm mắt lại, linh hồn liền trở về địa phủ.

Nơi này vẫn u ám như mọi khi, bầu trời phủ một tầng sương lạnh lẽo. Hai bên Hoàng Tuyền Lộ, từng hàng người chen chúc nối dài bất tận. Dù những năm gần đây tỷ lệ sinh có giảm nhưng số người chết thì vẫn đông như cá mắc cạn. Đến cả con đường xuống cõi âm cũng tắc nghẽn như giờ cao điểm.

Bước qua Hoàng Tuyền Lộ, một tòa thành cổ nguy nga, uy nghiêm hiện ra trước mắt cô - Phong Đô Thành. Trước cổng thành, hàng dài vong linh xếp hàng chờ xét duyệt, nét mặt kẻ nào kẻ nấy cũng đầy tiếc nuối, có người thở dài, có kẻ khóc lóc thảm thiết.

Diêm Tiểu Tiểu chỉnh lại tay áo, chậm rãi tiến về phía trước. Gương mặt cô lúc này mang bảy phần giống Tưởng Xu Xu nhưng lại trẻ hơn đôi chút, thoạt nhìn như một tiểu cô nương chưa trải sự đời.

Vừa đến cổng thành, Diêm Tiểu Tiểu đã nghe thấy tiếng ồn ào náo loạn. Một tân quỷ đang quậy tưng bừng, giọng gào thét vang vọng cả Phong Đô Thành:

"Tôi chưa hết số đâu! Các người bắt nhầm người rồi! Sao tôi có thể chết được? Sao tôi lại chết chứ?! Mau thả tôi về dương gian! Tôi còn chưa muốn chết!"

Quỷ sai giữ cổng, vốn đang gà gật vì chán nản, lập tức mở mắt, lười biếng quát lên:

"Ầm ĩ cái gì? Có bản lĩnh thì vào trong mà gặp Diêm Vương! Ngài ấy sẽ phán quyết xem ngươi đã hết số hay chưa! La lối ở đây thì được gì?"

Một con quỷ mới đầu bẹp dúm dúm lao lên đầu tiên, giọng the thé đầy bất mãn:

"Tôi còn sống lâu lắm! Tôi phải trở về! Tôi muốn gặp Diêm Vương! Tôi muốn tố cáo bọn quỷ sai câu hồn làm ăn tắc trách!"

Diêm Tiểu Tiểu chậm rãi bước tới, giọng điệu nhàn nhạt mà lạnh lùng:

"Ngươi đáng chết rồi, có kêu ai cũng vô ích."

Tên tân quỷ vừa nhìn thấy cô, dù Diêm Tiểu Tiểu trông có hơi khác trước nhưng ánh mắt kia… hắn nhận ra ngay lập tức. Cả người hắn lập tức cứng đờ, lắp bắp không nói nên lời.

"Là mày! Chính mày hại tao, đúng không?! Nhất định là mày!"

Tên quỷ đầu bẹp—Tôn Uy vừa mới chết xong—rống lên đầy căm phẫn, lao tới định tóm lấy Diêm Tiểu Tiểu.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào cô, quỷ sai canh cổng đã trừng mắt một cái. Vừa nãy hắn còn đứng đó cao giọng hùng hồn đòi gặp Diêm Vương, vậy mà vừa thấy quỷ sai lườm, hắn lập tức run lẩy bẩy, thái độ đổi xoành xoạch.

Hắn nín thở nhìn Diêm Tiểu Tiểu hai giây, rồi đột ngột nặn ra một nụ cười nịnh nọt, cúi đầu khép nép:

"Tiểu… Khụ khụ! Diêm Vương gia! Ngài… Ngài về rồi ạ?"

Diêm Tiểu Tiểu lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt âm trầm như nước.

Cô ghét nhất có kẻ dám thêm chữ “Tiểu” trước chức quan của mình!

Quỷ sai lập tức rụt cổ, cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn, trong lòng thầm than: Ai da, Tiểu Diêm Vương mới vắng mặt mấy ngày mà đám quỷ này đã dám làm càn!

Nhưng mà… thật ra Tiểu Diêm Vương cũng đáng yêu quá đi! Nhất là lúc cô cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị mà vẫn mang theo chút gì đó trẻ con. Aiz, nếu đám quỷ trong địa phủ biết, chắc chắn sẽ nguyện chết thêm lần nữa chỉ để được nhìn thấy khoảnh khắc này!