Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ

Chương 5: Đi ngủ

Diêm Tiểu Tiểu thong thả bước lên lầu.

Vừa lên đến nơi, trước mặt cô xuất hiện một người mặc áo blouse trắng, trông có vẻ như đang chuẩn bị nói gì đó.

Nhưng chưa kịp mở lời, Diêm Tiểu Tiểu đã thản nhiên hỏi trước:

“Phòng tôi ở đâu?”

(*Giải thích một chút: Do vừa mới nhập thể với thân phận là Diêm Vương nên Diêm Tiểu Tiểu vẫn theo thói quen xưng ta nhưng khi tới nhà và phải hòa nhập cho đúng bối cảnh nên sẽ lại xưng tôi cho hợp lý)

Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng theo phản xạ chỉ tay về phía căn phòng.

Diêm Tiểu Tiểu chẳng buồn nói thêm lời nào, như một cơn gió nhỏ quét thẳng vào trong, đóng cửa cái rầm, tiện tay khóa luôn.

Rồi cô trèo lên giường, đổ ập xuống ngủ ngon lành.

Để lại vị bác sĩ của gia đình đứng ngẩn ra tại chỗ, mặt mày đầy dấu chấm hỏi.

Tưởng phu nhân đi giày cao gót, từng bước cộp cộp bước lên lầu. Thấy cửa phòng bị khóa, bà đưa tay đẩy thử, rồi dừng lại trước cửa, giọng dịu dàng nhưng không giấu được lo lắng:

“Xu Xu à, sao lại khóa cửa vậy con?”

Con gái bà trước nay luôn ngoan ngoãn, hiền lành đến mức không tưởng. Bình thường đừng nói là bỏ nhà đi, ngay cả nói chuyện cũng không dám to tiếng. Cửa phòng? Chưa bao giờ khóa, đối với người trong nhà hoàn toàn không có chút đề phòng nào.

Thế mà hai ngày nay, thái độ thay đổi hẳn. Hết khóa cửa, rồi lại bỏ nhà ra đi. Đã vậy, lúc trở về còn tỏ vẻ lạnh nhạt, như thể đang giận dỗi cả nhà vậy.

Những biểu hiện kỳ lạ này khiến sắc mặt Tưởng phu nhân trông không mấy dễ chịu. Bà đứng trước cửa một lúc lâu, ánh mắt phức tạp nhưng khi cất lời, giọng điệu vẫn dịu dàng tràn đầy yêu thương:

“Xu Xu, con không vui sao? Nếu có chuyện gì, cứ nói với mẹ nhé. Bây giờ chưa muốn nói cũng không sao, mẹ luôn ở đây, bất cứ lúc nào con cũng có thể tâm sự. Trước mắt, con cứ nghỉ ngơi cho tốt đã. Nhớ xuống ăn tối nhé, sức khỏe là quan trọng nhất, đúng không nào?”

Chờ đến khi bên ngoài không còn động tĩnh, Diêm Tiểu Tiểu mới trở mình, tiếp tục ngủ ngon lành.

Trong khi đó, Tưởng phu nhân đi xuống lầu, vừa bước đến cầu thang liền trông thấy Tưởng Diên đang đứng ở đó. Má cô bé vẫn còn ửng đỏ, hơi sưng lên một chút, kết hợp với đôi mắt hoe đỏ đầy tủi thân, trông vô cùng đáng thương.

Thái độ của Tưởng phu nhân lúc này cũng dịu đi đôi chút. Bà nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Bất kể trước đó ai dạy con nói những lời đó, từ nay về sau không được nhắc lại trước mặt Xu Xu nữa. Mẹ vẫn thương con mà, sau này con vẫn sẽ có những ngày tháng tốt đẹp, chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút, được không?”

"Con biết rồi, mẹ." Tưởng Diên nhỏ giọng đáp, vẻ mặt ngoan ngoãn. "Con thực sự xin lỗi, trước đây là con sai. Con không nên nói những lời quá đáng như vậy với em. Sau này con sẽ coi em ấy như ruột thịt mà yêu thương."

"Thế mới ngoan chứ! Về phòng nghỉ sớm đi. Hôm nay là đêm trăng tròn, buổi tối cố gắng đừng ra ngoài." Tưởng phu nhân dịu dàng xoa đầu cô, rồi xoay người rời đi, không hề nhận ra đôi mắt cụp xuống của Tưởng Diên, trong đó ánh lên một tia oán hận sâu kín.

Cô chưa từng nói với ai rằng mình đã sống lại một lần.

Đời trước cũng y hệt như vậy, rõ ràng cô mới là con ruột của nhà họ Tưởng, thế nhưng lại bị lưu lạc bên ngoài, còn Tưởng Xu Xu, kẻ mang danh tiểu thư giả mạo, lại ung dung tận hưởng vinh hoa phú quý, sống trong nhung lụa như thể tất cả vốn thuộc về mình.

Tưởng Diên biết mình là con gái ruột của nhà họ Tưởng vào năm cuối đại học.

Lúc đó, cô tình cờ phát hiện ra người đã âm thầm giúp đỡ mình bấy lâu nay chính là ba Tưởng. Không chỉ vậy, ba nuôi của cô dường như còn thường xuyên báo cáo tình hình học tập và sinh hoạt của cô cho ông ta.

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Tưởng Diên lén nghe trộm cuộc trò chuyện giữa họ và từ đó phát hiện ra sự thật cô mới chính là thiên kim thật sự của nhà họ Tưởng!

Cô hào hứng vạch trần sự thật, mong chờ được trở về nhà họ Tưởng nhưng thứ chờ đón cô lại là sự lạnh nhạt của ba mẹ trong khi kẻ mạo danh Tưởng Xu Xu thì lại được cưng chiều hết mực.

Bất kể là thứ gì, Tưởng Xu Xu luôn là người được nhận đầu tiên, phần còn lại nếu dư ra mới đến lượt cô. Cả nhà luôn quan tâm, hỏi han Tưởng Xu Xu, còn cảm xúc của cô? Không ai thèm đoái hoài.

Người nhà thậm chí còn năm lần bảy lượt tìm cách đẩy cô ra khỏi đây, muốn đưa cô đến nơi khác nuôi dưỡng, chỉ vì sợ rằng Tưởng Xu Xu sẽ không vui khi bỗng dưng xuất hiện thêm một người chị gái.

Tưởng Xu Xu đã cướp đi tất cả của cô...

Mọi thứ!

Vậy nên sau khi trọng sinh, Tưởng Diên lập tức quay về nhà. Kiếp này, cô nhất định phải giành lại tất cả những gì thuộc về mình từ quyền thừa kế nhà họ Tưởng cho đến tình yêu thương của cha mẹ.

Tưởng Xu Xu ư? Kẻ giả mạo đó phải cút ra khỏi đây!