Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ

Chương 4: Một cái tát

Diêm Tiểu Tiểu bị đưa trở lại một căn biệt thự rộng lớn. Đây là một biệt thự đơn lập, diện tích không hề nhỏ.

Cánh cổng vừa mở, trước mắt là một khuôn viên đầy hoa hồng trắng và tường vi hồng nhạt, điểm xuyết giữa những hòn non bộ và ao nước trong vắt. Chỉ sau khi đi qua khoảng sân vườn thơ mộng ấy, họ mới đến được khu nhà chính.

Quản gia cùng vài người hầu đã đứng chờ sẵn để đón tiếp.

Từng người trong nhà họ Tưởng lần lượt xuống xe, cuối cùng mới đến lượt Diêm Tiểu Tiểu.

Cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn tòa biệt thự ba tầng trước mặt.

Tưởng phu nhân vừa thấy thế liền tiến lên, dịu dàng nắm chặt tay Diêm Tiểu Tiểu, giọng nói đầy xót xa:

“Về sau đừng tự ý rời nhà nữa, có biết con làm mẹ sợ muốn mất mạng không? Mẹ lo đến chết đi được...”

Bà vừa nói vừa lấy khăn lau khóe mắt đỏ hoe, gương mặt vẫn còn phảng phất vẻ quý phái nhưng lại ngập tràn lo lắng và sợ hãi.

Lúc này, ba Tưởng cũng bước tới, thở dài một hơi rồi chậm rãi nói:

“Có phải con không thích chị gái mình không? Nếu thật sự không chịu được, thì để ba sắp xếp cho nó ở riêng bên ngoài cũng được. Trong nhà không thiếu gì một căn nhà đâu.”

Việc ba Tưởng nghĩ như vậy cũng không phải không có lý do. Ngày Tưởng Xu Xu bỏ nhà đi cũng chính là ngày Tưởng Diên được đón về.

Vừa nghe ông nói xong, Diêm Tiểu Tiểu vẫn chưa có phản ứng gì nhưng người đang đứng ở cửa chuẩn bị chào đón ba mẹ, Tưởng Diên thì sắc mặt lập tức cứng đờ.

Biểu cảm của cô ta trong thoáng chốc trở nên méo mó, gần như vặn vẹo. Lửa giận bùng lên làm cô ta quên mất cả những lời bào chữa đã chuẩn bị sẵn. Tất cả những uất ức, tủi hờn và đau khổ chất chứa bấy lâu nay trong lòng dường như dâng trào chỉ trong khoảnh khắc.

Cô gái nhỏ nhắn lập tức lao tới, giọng the thé đầy phẫn nộ:

“Con mới là con ruột của ba mẹ! Cô ta chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi! Nếu phải đuổi đi thì cũng phải là cô ta chứ! Sao mọi người có thể vì một kẻ giả mạo mà…”

BỐP!

Một cái tát giáng thẳng xuống, khiến câu nói của Tưởng Diên bị chặn đứng giữa chừng.

Ba Tưởng lạnh lùng trừng mắt, giọng quát đầy uy nghiêm: “Câm miệng! Ai dạy con ăn nói hồ đồ như vậy?”

Không khí trong phòng như đông cứng lại.

Tưởng Diên ôm má, đôi mắt mở to kinh ngạc, ánh nhìn tràn ngập sự khó tin. Cô ta không thể nào ngờ được rằng, ngay trước mặt bao nhiêu người, ba ruột cô ta lại vì Tưởng Xu Xu mà ra tay với mình.

Cô ta mới là con gái ruột của Tưởng gia!

Tưởng Xu Xu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi!

Dựa vào cái gì mà ba mẹ lại đối xử với Tưởng Xu Xu còn tốt hơn cả cô ta?

Tất cả… tất cả những gì đáng lẽ thuộc về cô đều bị Tưởng Xu Xu cướp mất!

Đôi mắt Tưởng Diên tối sầm, chất chứa đầy căm hận.

Nhưng Diêm Tiểu Tiểu dường như chẳng mảy may bận tâm. Cô ngáp một cái, uể oải len lỏi qua khoảng trống giữa họ, thản nhiên bước vào nhà.

Mới tiếp quản cơ thể này chưa bao lâu, thể trạng yếu ớt đến mức khiến cô cảm thấy không quen. Trước mắt, cứ dưỡng thân cho tốt rồi tính tiếp.

Mấy chuyện ân oán tình thù của nhà họ... thì liên quan gì đến cô chứ?

Tưởng Xu Xu đã sớm chết rồi, có khi giờ này còn đang lững thững dạo bước trên con đường Hoàng Tuyền nữa ấy chứ.

Hơn nữa, giữa cô và Tưởng Xu Xu vốn chỉ là một cuộc giao dịch sòng phẳng. Cô không nợ gì Tưởng Xu Xu, lại càng chẳng có nghĩa vụ giúp cô ta giải quyết mớ rắc rối gia đình này.