Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ

Chương 3: Xảy ra tai nạn

Bên này, nhóm người nhà họ Tưởng chẳng thèm quan tâm đến gã đàn ông vừa chạy trối chết kia. Họ chỉ lo quan sát Diêm Tiểu Tiểu từ đầu đến chân, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương hay không.

Thấy cô vẫn lành lặn, sắc mặt cũng coi như ổn, lúc này họ mới thở phào nhẹ nhõm.

"May mà không có chuyện gì, nếu không… con bảo ta biết phải làm sao đây?"

Người phụ nữ trông phúc hậu, được chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng, ôm chặt lấy Diêm Tiểu Tiểu, giọng nói còn xen lẫn chút nghẹn ngào.

Những người còn lại cũng không nhịn được mà lên tiếng trách móc nhưng trong lời nói lại mang theo sự lo lắng chân thành.

Nhìn cảnh tượng này, không khó để nhận ra bọn họ thực sự là người một nhà, hơn nữa tình cảm còn rất sâu đậm.

Diêm Tiểu Tiểu từ đầu đến cuối vẫn im lặng nhưng dường như người nhà họ Tưởng đã quá quen với điều này. Dù cảm thấy cô có chút khác lạ, họ cũng không hỏi han nhiều, chỉ lẳng lặng đưa cô lên xe, trước hết cứ đưa về nhà rồi tính tiếp.

Nhưng vừa lên xe, người đàn ông ngồi cạnh Diêm Tiểu Tiểu – có lẽ là ba của thân thể này – vô tình liếc thấy quyển sổ nhỏ trong tay cô, trên đó còn có mấy dòng chữ nguệch ngoạc...

Ông chỉ kịp liếc qua trang sổ của Diêm Tiểu Tiểu trước khi cô nhanh chóng gấp lại nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một dòng chữ đã lọt vào mắt ông.

"Tôn Uy", ngay phía sau là một hàng chữ đỏ chót: "Dư thọ: 14".

Nhưng điều khiến người ta rợn tóc gáy nhất chính là bốn chữ kia đã bị gạch ngang.

Nét mực đen sắc lạnh cắt ngang dòng chữ, tựa như một lưỡi dao vô hình, chặt đứt sinh mệnh của ai đó theo cách không thể thấy được.

Ông nhìn mà không hiểu nhưng cảm giác ớn lạnh đã len lỏi vào tận xương tủy.

Ông không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ mỉm cười dịu dàng với Diêm Tiểu Tiểu, trong nụ cười tràn đầy sự yêu thương cưng chiều:

"Sau này con muốn gì cứ nói với ba, ba sẽ cho con tất cả. Đừng học theo đám trẻ hư bên ngoài mà bỏ nhà đi nữa, được không?"



Trong khi đó, Tôn Uy đạp chân ga sát sàn, xe lao vυ't đi như thể phía sau có quỷ đuổi.

Rõ ràng giữa mùa hè nắng cháy, nhiệt độ chạm ngưỡng 40 độ, vậy mà toàn thân hắn lại lạnh toát, từng cơn ớn lạnh len vào tận xương tủy như rơi vào hầm băng.

Bàn chân đạp ga không ngừng run rẩy, trong đầu hắn chỉ vang vọng mãi một câu nói của Diêm Tiểu Tiểu…

Tôn Uy đạp mạnh chân ga, xe lao đi vun vυ't.

Mặt trời chói chang, nhiệt độ ngoài trời chạm ngưỡng 40 độ, vậy mà toàn thân hắn lại lạnh toát, như thể vừa rơi xuống hầm băng. Cổ tay cầm vô lăng cũng run lẩy bẩy, bàn chân nhấn ga không sao vững được.

Trong đầu hắn, câu nói cuối cùng của Diêm Tiểu Tiểu cứ lặp đi lặp lại:

“Trời không lấy mạng ngươi thì ta lấy.”

Nghĩ kỹ lại, trong những dòng chữ trên quyển sổ nhỏ của cô bé, dường như chỉ có một chữ duy nhất nổi bật lên…

“Chết.”

Chỉ là một đứa con gái nhỏ, có chút vấn đề thần kinh thôi. Mày không thể tự hù dọa chính mình được, Tôn Uy!

Hắn tự nhủ như vậy nhưng… hơi lạnh trong người lại ngày càng dâng lên. Lạnh đến mức xương sống tê buốt, lạnh đến mức từng lỗ chân lông cũng co rút.

Trong cơn hoảng hốt, hắn dường như nghe thấy một giọng nói vang bên tai…

“Ngươi… đáng chết…”

“Cuối cùng ta cũng có thể báo thù!”

“Đi tìm chết đi! Đi tìm chết đi! Đi tìm chết đi!”

Trong kính chiếu hậu

Hai bóng người đẫm máu xuất hiện, trông chỉ chừng 13-14 tuổi, sắc mặt tái nhợt như xác chết.

Một đứa đặt tay lên cổ hắn, lạnh buốt như băng.

Đứa còn lại vuốt ve đỉnh đầu hắn, từng ngón tay dính đầy máu.

Gương mặt chúng vặn vẹo, dữ tợn nhưng lại quen thuộc đến rợn người.

RẦM!

Một chiếc Land Rover trắng đột ngột lao đi như mất kiểm soát, tốc độ tăng vọt trong chớp mắt rồi đâm thẳng vào trụ cầu.

Cú va chạm mạnh đến mức cả phần đầu xe bẹp dúm, ghế lái bị ép sâu vào trong.

Ngoài trừ khoang lái tan nát, những phần khác của xe hầu như không hề hấn gì.

Chỉ nhìn qua cũng đủ hiểu dù có thần tiên giáng thế, e là cũng bó tay!