Không Nổi Tiếng Thì Về Kế Thừa Địa Phủ

Chương 7: Diêm Vương gia???

Hắn vội ho một tiếng, chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng đè nén nụ cười đang chực bung ra.

Quỷ sai lập tức ngoan ngoãn im lặng nhưng Tôn Uy thì khác, hắn lập tức nổi đoá:

"Diêm Vương gia? Cái quái gì mà Diêm Vương gia?!"

Cái con nhóc tâm thần này mà cũng dám nhận là Diêm Vương sao?

Diêm Tiểu Tiểu chẳng buồn phí lời với hắn, chỉ phất tay một cái, lười biếng ra lệnh: "Dẫn đi."

Quỷ sai lập tức tiến lên, kéo Tôn Uy lôi xềnh xệch.

"Khoan đã! Các người làm gì vậy?!" Tôn Uy giãy giụa nhưng chẳng khác nào cá mắc lưới.

Diêm Tiểu Tiểu thản nhiên chốt một câu: "Trực tiếp quẳng vào địa ngục, miễn thủ tục."

Tôn Uy trợn tròn mắt, gào lên thảm thiết:

"KHÔNGGGGGG—!!!"

Nhưng chẳng ai thèm bận tâm.

“Oa, ngầu quá!”

Quỷ sai tuần thành lập tức lao lên hành động như thể đây là chuyện vui nhất trong ngày. Một tên vung tay giật lấy chiếc tất bẩn chặn miệng Tôn Uy, một tên khác giữ chặt hai tay hắn, còn một tên thì thấy hắn cứ giãy giụa không yên, bèn tiện thể đấm một cú vào bụng cho bớt ồn ào.

Chưa đầy một khắc, Tôn Uy đã bị lôi đi mất dạng, chỉ còn lại một đám tân quỷ đứng ngơ ngác, mắt tròn mắt dẹt nhìn về phía Diêm Tiểu Tiểu.

Diêm Vương trong truyền thuyết cơ mà…! Chẳng phải phải là một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, uy nghiêm lẫm liệt, khí thế áp đảo chúng sinh sao?

Nhưng mà… vị trước mắt này… sao lại nhỏ nhắn thế này?

Uy nghiêm hay không thì khoan bàn đến nhưng ngay cả điều kiện cơ bản nhất để làm Diêm Vương, Diêm Tiểu Tiểu dường như cũng… chẳng có tí nào phù hợp.

Nhìn thế nào, cô cũng chỉ giống một bé gái tầm mười tuổi, hai má còn phúng phính nét trẻ con, đôi mắt to tròn lấp lánh. Đừng nói đến việc uy phong lẫm liệt, ngay cả vẻ ngoài nghiêm túc cũng không có, mà lại còn đáng yêu đến mức khiến người ta muốn nhào tới véo má một cái!

Đợi đến khi Diêm Tiểu Tiểu bước vào Phong Đô thành, một vài tân quỷ tò mò cuối cùng cũng không nhịn được, len lén chen lên trước, ghé sát vào quỷ sai hỏi nhỏ:

“Vị đó… thật sự là Diêm Vương gia trong truyền thuyết sao? Sao trông trẻ thế này… chẳng giống chút nào…”

Quỷ sai: …

——

Phong Đô thành toàn là quỷ, chật kín đến mức nhìn từ xa cứ như một khu du lịch nổi tiếng vào mùa cao điểm. Chỉ cần quét mắt một vòng, đâu đâu cũng thấy đầu quỷ chen chúc, dày đặc chẳng khác nào cá mòi trong hộp.

Mà đã đông đúc thế thì tất nhiên không thể tránh khỏi va chạm. Cứ cách một lúc lại có chuyện xảy ra—nào là người này giẫm lên chân người kia, kẻ khác vô tình đυ.ng một cái, rồi thế là… màn “bẻ đầu thân mật” lập tức được triển khai vô cùng náo nhiệt.

"Mày nhìn cái gì?"

"Nhìn mày đấy thì sao nào!"

Chưa kịp ồn ào thêm, quỷ sai giữ trật tự đã nhanh chóng xông lên, ai đáng bắt thì bắt, ai cần phạt thì phạt.

Có điều, mấy con quỷ già lăn lộn ở Phong Đô mấy trăm năm thì chẳng buồn bận tâm. Cùng lắm cũng chỉ bị nhốt vào phòng tối hay tệ hơn là phải xếp hàng chờ đầu thai lâu thêm vài năm. Ấy vậy mà có đứa còn xem đây là "phúc lợi"—dù gì cũng chưa muốn đi đầu thai, cứ ở đây ăn chơi thêm chút đã!

Bây giờ, dưới âm phủ quỷ đông nghẹt thở, trong khi dương gian thì tỉ lệ sinh giảm từng năm. Hàng dài chờ đầu thai vốn đã dài như vô tận, có kéo thêm chút thời gian cũng chẳng ai thèm bận tâm.

Còn chuyện bị nhốt vào phòng tối á?

Cười cái đã!

Quỷ thì ngày càng đông, tài nguyên thì cạn kiệt, tiền âm phủ in ra cũng mất giá thê thảm. Đến nỗi mấy con quỷ đói còn chẳng kiếm nổi bữa ăn tử tế. Thế nên bị nhốt trong phòng tối còn tốt chán—ít nhất còn có cơm ăn miễn phí!

Diêm Tiểu Tiểu nhìn cảnh tượng trước mắt mà thở dài.

Lần này cô rời khỏi địa phủ, tìm một thân xác thích hợp để quay lại dương gian, một phần là vì muốn giải quyết tình trạng bùng nổ dân số quỷ dưới này.

Quỷ thì ngày một đông, mà quỷ sai lại có hạn, muốn quản lý xuể cũng là chuyện hoang đường.