Tạ Tư Ninh nhìn sang bên cạnh.
Ánh sáng lúc sáng lúc tối của pháo hoa chiếu lên khuôn mặt Thẩm Thư Chước.
*
Kỳ nghỉ đông luôn trôi qua rất nhanh.
Ngày khai giảng học kỳ hai năm lớp 11, Tạ Tư Ninh trở về chỗ ngồi của mình. Anh tán gẫu với Vương Lỗi một lúc thì nghe thấy âm thanh ghế sau ma sát với mặt đất.
Hàng mi khẽ run.
Tạ Tư Ninh không quay đầu lại.
Từ sau hôm đó, Tạ Tư Ninh rõ ràng đã nhận ra rằng Thẩm Thư Chước đang tránh xa mình và thậm chí còn cố tình né tránh sự tiếp cận của mình.
Mà vì tính cách nhân vật, Tạ Tư Ninh lúc này rất khó có thể chủ động đến gần Thẩm Thư Chước như trước được nữa.
Tình bạn giữa hai người dường như rơi vào bế tắc.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Áp lực học tập ngày càng nặng nề cũng khiến Tạ Tư Ninh không có thời gian để suy nghĩ hay thay đổi điều gì.
Chỉ khi bước vào lớp mỗi ngày, Tạ Tư Ninh mới có thể thoải mái nhìn về phía Thẩm Thư Chước ngồi ở hàng ghế sau.
Trong khoảng thời gian này, Vương Lỗi nhạy bén nhận ra sự bất thường giữa hai người. Nhưng cậu ta lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể mỗi ngày nhìn Thẩm Thư Chước một cái rồi lại nhìn Tạ Tư Ninh mà thở dài.
Có đôi khi cậu ta thở dài quá nhiều còn khiến Tạ Tư Ninh không nhịn được mà "chậc" một tiếng. Mỗi lần như thế, Vương Lỗi lại càng thở dài mạnh hơn, ra vẻ không quan tâm đến sự khó chịu của anh.
Bầu trời ngày càng xanh hơn.
Cây cối bắt đầu nhuốm màu xanh lục. Mùa xuân đến rồi. Mùa hè cũng chẳng còn bao xa.
Lại bắt đầu một tuần mới.
Tạ Tư Ninh đeo cặp sách, hòa vào dòng người trước cổng trường. Anh ăn xong bánh bao, tìm một thùng rác để vứt túi nhựa vào rồi quay người đi, đúng lúc ấy thì nghe thấy tiếng động khe khẽ vang lên từ phía xa.
Vì trước đây đã tiếp xúc với Thẩm Thư Chước khá nhiều nên bây giờ Tạ Tư Ninh rất dễ dàng phân biệt được âm thanh đó là tiếng đánh nhau. Anh cau mày, vốn không định để ý, dù sao cũng là chuyện càng ít dính vào càng tốt. Nhưng cuối cùng anh vẫn xoay người, mang theo cặp sách đi về hướng đó.
Càng đi cảm giác quen thuộc trong lòng anh càng rõ ràng hơn.
Ánh nắng sớm của mùa hè rất rực rỡ, trong không khí mang theo chút oi bức. Tạ Tư Ninh lần theo âm thanh đi đến một góc khuất phía sau tòa nhà lớp 10.
Dựa vào bức tường, anh nhìn về phía phát ra tiếng động.
Vài thiếu niên cao lớn đang bao vây một người. Vì số lượng quá đông nên Tạ Tư Ninh không nhìn rõ được tình hình bên trong. Mãi đến khi một người trong số đó cười nói ra ba chữ "Thẩm Thư Chước", anh mới sững người rồi chợt nhận ra cảm giác quen thuộc trong lòng mình nãy giờ là gì.
Thẩm Thư Chước.
Trong ngôi trường này, người duy nhất có thể bị bắt nạt chính là Thẩm Thư Chước - một kẻ không có gì trong tay nhưng lại luôn toát ra vẻ quái dị.
Nghĩ đến cảnh tượng mình đã chứng kiến đêm đó, tim Tạ Tư Ninh bỗng siết chặt lại. Nỗi sợ hãi và hoảng loạn tràn đến khiến anh run rẩy thậm chí còn không thở nổi.
Bên tai, những lời chế giễu vẫn không ngừng vang lên.
“Chẳng qua chỉ là con chó mà Tạ Tư Ninh nuôi thôi, đắc ý cái gì chứ?” Một người vừa nói vừa cười khẩy. “Tôi còn tưởng cậu ta thực sự bám được vào nhà họ Tạ ấy chứ. Hóa ra vẫn bị ghét bỏ vì là một kẻ quái vật.”
Không biết câu nào trong đó đã chạm đến giới hạn của Thẩm Thư Chước, đôi mắt vốn trống rỗng và tê liệt của cậu ấy khẽ động. Trong con ngươi đen nhánh thoáng ra một tia xanh lục quỷ dị.
Bên ngoài trường học, vô số sợi dây leo bỗng lan tràn với tốc độ đáng sợ.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Tạ Tư Ninh giật mình quay đầu nhìn, vẻ mặt thoáng hoảng hốt. “Thẩm Thư Chước.” Anh khẽ gọi.
“Vù...”
Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Làn sương mù âm u trên mặt Thẩm Thư Chước dần tan đi. Cậu ấy quay đầu lại, ánh mắt dõi theo Tạ Tư Ninh - người vốn đang đứng dưới ánh nắng rực rỡ lúc này lại bước vào vùng tối chậm rãi tiến về phía mình.
Giống như vô số lần trước đây, Tạ Tư Ninh lại đứng chắn trước cậu.
Lại một lần nữa cứu cậu.
Lưng Thẩm Thư Chước tựa vào bức tường lạnh lẽo, cậu lặng lẽ quan sát đám người kia hoảng loạn rời đi chỉ vì vài câu nói của Tạ Tư Ninh.
Thẩm Thư Chước hoàn toàn không nhận ra ánh mắt tối tăm, âm u của mình đã bám chặt lên người đối phương từ lúc nào.
Như một con rắn lạnh lẽo bò lên da thịt ấm áp của Tạ Tư Ninh. Nhưng khi đối phương nhìn sang, Thẩm Thư Chước lập tức cúi mắt, giọng nói nhẹ bẫng: “Cảm ơn.”
Rất ngoan.
Tạ Tư Ninh chưa từng thấy một Thẩm Thư Chước như vậy. Trong lòng anh khẽ mềm đi nhưng lại không biết nên nói gì thêm nữa. Nghĩ một lúc, cuối cùng anh chỉ cất giọng nhàn nhạt: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Tạ Tư Ninh nhìn vết bẩn và dấu giày trên chiếc áo đồng phục của Thẩm Thư Chước, trầm giọng hỏi: “Bọn chúng bắt nạt cậu từ bao giờ vậy?”
Thẩm Thư Chước bình tĩnh nhìn Tạ Tư Ninh. Khuôn mặt tái nhợt khiến cậu ấy trông yếu ớt hơn vài phần. “Lâu lắm rồi.”
Lâu đến mức cậu ấy chẳng còn nhớ rõ là từ khi nào.
Những thủ đoạn của đám người đó vẫn luôn như vậy, nhàm chán đến mức Thẩm Thư Chước chẳng buồn ghi nhớ.
Nhưng Tạ Tư Ninh lại nghe ra một điều gì đó khác. Anh cứng nhắc cởϊ áσ khoác đồng phục của mình rồi đưa cho Thẩm Thư Chước. “Cầm lấy đi. Đừng lau nữa. Có lau cũng chẳng sạch được đâu.” Cảm thấy câu nói này có vẻ không ổn lắm, anh bổ sung. “Dù sao chúng ta cũng là bạn.”
Bàn tay đón lấy áo của Thẩm Thư Chước khẽ dừng lại sau đó cậu nhẹ nhàng đáp: “Ừm. Cảm ơn.”
Tạ Tư Ninh nói: “Không có gì.”
Hai người sóng vai đi về lớp học.
Tạ Tư Ninh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, như thể ai đó đã nợ anh 5 triệu tệ vậy. Khi bước lên cầu thang, cơ thể anh hơi cứng lại. Mỗi lần có bạn học đi ngang qua cần nhường đường anh đều né sang bên cạnh, cứ như sợ bản thân vô tình sẽ chạm vào Thẩm Thư Chước.
Nhưng sau đó anh lại cảm thấy như vậy không ổn lắm.
Do dự một lúc, anh nhỏ giọng giải thích: “Tôi không có ý ghét bỏ cậu...tôi...”
Tạ Tư Ninh im lặng hồi lâu. Đến khi sắp đến cửa lớp anh mới ngập ngừng lên tiếng, giọng nói hơi cứng ngắc: “Tôi chỉ không nghĩ tới...sẽ..."
Anh khó khăn nói ra hai chữ: “Xin lỗi.”
Thẩm Thư Chước lặng lẽ nhìn Tạ Tư Ninh bước ngang qua mình. Trên người cậu là bộ đồng phục sạch sẽ thoang thoảng hương thơm như một lời nhắc nhở về những gì vừa xảy ra.
Thẩm Thư Chước ngồi vào chỗ.
Cậu đặt cặp xuống rồi cầm bút lên, ánh mắt rơi trên trang giấy bài kiểm tra. Nhưng dù có nhìn thế nào đi nữa thì cậu cũng chẳng thể tập trung, trong đầu chỉ văng vẳng mãi một câu: “Xin lỗi.”
Xin lỗi vì cái gì?
Người đáng ra phải nói lời xin lỗi, lẽ nào không phải là cậu sao?
Ngón tay Thẩm Thư Chước siết chặt lấy cây bút đến mức trắng bệch. Mãi cho đến khi nghe tiếng “cạch” giòn tan vang lên, cậu mới sực tỉnh rồi nhìn xuống thì phát hiện cây bút trong tay đã gãy làm đôi.
Ngồi ở phía trước, lưng Tạ Tư Ninh khẽ cứng lại nhưng cuối cùng anh vẫn không quay đầu.
Thẩm Thư Chước bình thản dùng khăn giấy lau sạch mực đen dây ra, động tác cẩn thận đến mức thái quá, cứ như sợ làm bẩn bộ đồng phục đang mặc trên người.