Một ngày dài với những tiết học nhàm chán đã trôi qua.
Nhìn bảng phân công trực nhật, Tạ Tư Ninh phát hiện hôm nay là lượt của Thẩm Thư Chước. Động tác thu dọn cặp sách của anh bất giác chậm lại.
Học sinh trong lớp lần lượt ra về, chỉ còn lại vài người ở lại trực nhật cùng Thẩm Thư Chước và cả Tạ Tư Ninh - người đang lần lừa chưa chịu rời đi.
Ngoài cửa sổ, bầu trời dần chuyển màu.
Tạ Tư Ninh đứng dựa lưng vào khung cửa phía cuối lớp, đôi mắt màu hổ phách dõi theo bóng dáng Thẩm Thư Chước, tầm nhìn xoay chuyển theo từng động tác của Thẩm Thư Chước. Chỉ đến khi Thẩm Thư Chước dọn dẹp xong, anh mới xoay người rời đi.
Bước chân trong cầu thang vang lên theo nhịp, một trước một sau.
Tạ Tư Ninh nghe thấy tiếng bước chân ấy nhưng anh không quay đầu lại.
Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa Tạ Tư Ninh và Thẩm Thư Chước vẫn duy trì ở trạng thái như vậy. Điều này khiến Vương Lỗi cảm thấy cực kỳ thú vị, thậm chí cậu ta còn thường xuyên bình luận về thứ “tình bạn méo mó” giữa hai người.
Tạ Tư Ninh chỉ coi như không nghe thấy.
Mãi cho đến khi kết thúc môn thi cuối cùng của học kỳ hai lớp 11.
Bước ra khỏi phòng thi, Tạ Tư Ninh quay lại nhìn Vương Lỗi rồi khẽ gật đầu. Cả hai đã hẹn nhau về kế hoạch trong vài ngày tới, sau đó kéo cửa xe chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc đó, có người đã gọi tên anh.
“Tạ Tư Ninh.”
Giọng nói khàn nhẹ, quen thuộc.
Tạ Tư Ninh thoáng sững người quay đầu lại.
Thẩm Thư Chước đã đứng trước mặt anh từ bao giờ. Trước khi anh kịp hỏi, đối phương đã giơ tay đưa ra một thứ.
“Của cậu.”
Là một chiếc áo khoác đồng phục đã được giặt sạch sẽ.
Tạ Tư Ninh chần chừ vài giây rồi mới vươn tay nhận lấy. Nếu Thẩm Thư Chước không trả thì có lẽ anh đã sớm quên mất chiếc áo này.
Ngước mắt lên, Tạ Tư Ninh nhìn thẳng vào Thẩm Thư Chước.
Bên ngoài cổng trường, dòng người đông đúc, trời xanh lá biếc, phụ huynh chờ đón con cái kết thúc kỳ thi không ngừng trao cho bọn trẻ những lời động viên cùng chai nước mát.
Thẩm Thư Chước mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, có phần lạc lõng khi đứng lặng lẽ trong khung cảnh nhộn nhịp ấy.
Tạ Tư Ninh cúi đầu nhìn chiếc áo khoác trong tay, anh khẽ mấp máy môi nhưng khi đối diện với gương mặt của Thẩm Thư Chước, anh lại không thể thốt ra lời nào.
Do dự hồi lâu, anh mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Thư Chước đáp: “Không cần.”
Dứt lời, Thẩm Thư Chước xoay người rời đi.
Tạ Tư Ninh nhanh chóng cất giọng gọi lại: “Cậu có dự định gì cho kỳ nghỉ hè không?”
Thẩm Thư Chước đáp: “Chưa biết.”
Tạ Tư Ninh chần chừ thật lâu. Câu nói “Vậy làm gia sư cho tôi đi” cứ mắc kẹt nơi cổ họng mãi không thể thốt ra.
Rõ ràng theo thời gian, anh đã không còn kháng cự hay sợ hãi trước thân phận đặc biệt của Thẩm Thư Chước nữa.
Rõ ràng chỉ cần chủ động nói một câu thôi là có thể phá vỡ bầu không khí kỳ quái giữa hai người.
Thế mà anh lại chẳng nói được gì.
Như thể là đang bướng bỉnh vậy.
Nhưng anh có thể bướng bỉnh điều gì chứ?
Nhất là với Thẩm Thư Chước.
Ngay cả khi ngồi trên xe về nhà, Tạ Tư Ninh vẫn chưa thể nghĩ ra được đáp án.
Đứng bên cạnh cửa sổ phòng ngủ, Tạ Tư Ninh cúi đầu nhìn giàn dây leo trong chậu. Những sợi thân đã vươn dài, lá xanh um tùm trông vô cùng khỏe mạnh.
Anh vươn tay chạm nhẹ vào một chiếc lá non, lẩm bẩm đôi câu như tự nói chuyện với chính mình.
Dạo gần đây, mỗi khi cảm thấy bối rối về chuyện của Thẩm Thư Chước, anh đều đứng trước dây leo mà nói vài lời.
8806: [Cậu ấy nghe thấy đấy.]
Tạ Tư Ninh mặt không đổi sắc: [Tôi biết. Nếu cậu ấy không nghe được thì tôi còn nói làm gì?]
8806: [...]
8806 cảm nhận rõ ràng rằng những ngày qua kí chủ của nó đang cố gắng thay đổi hình tượng của nhân vật. Nhưng nó không hiểu vì sao lại phải làm vậy.
Theo nó thấy chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt phản diện là được. Việc gì phải tốn công thay đổi một nhân vật pháo hôi?
Vừa vất vả vừa chẳng có lợi lộc gì.
8806 không hiểu.
Nhưng mỗi lần nó thử hỏi, Tạ Tư Ninh chỉ thản nhiên đáp: [Quái vật cũng là con người.]
Dây leo được chăm sóc cẩn thận trong chậu nghe thấy lời của anh thì khẽ rung rinh nhè nhẹ. Nhưng khi anh nhìn lại thì mọi thứ vẫn yên tĩnh như cũ khiến anh phải tự hỏi liệu có phải mình hoa mắt không.
*
Đến tuần thứ hai của kỳ nghỉ hè.
10 giờ sáng.
Tạ Tư Ninh vẫn nằm dài trên giường, trong phòng bật điều hòa ở nhiệt độ thấp. Tối qua anh thức khuya chơi game với Vương Lỗi nên giờ vẫn mơ mơ màng màng ngủ chưa dậy được.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Anh nhíu mày khó chịu mở mắt.
Vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, gương mặt còn vương nét ngái ngủ. Tạ Tư Ninh lê bước ra cửa, giọng nói mang theo chút bực bội: “Ai đấy?”
Không ai trả lời.
Anh ngước mắt lên thì chỉ thấy Thẩm Thư Chước đang đứng trước mặt mình.
Người đối diện khoác lên mình một chiếc áo sơ mi trắng, đường nét gương mặt sắc sảo đến mức gần như hoàn mỹ. Làn da quá đỗi nhợt nhạt khiến khí chất quanh cậu ta mang theo một vẻ âm u, lạnh lẽo.
Rất đẹp trai.
Nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng: Cậu ta là Thẩm Thư Chước.
Ánh mắt Thẩm Thư Chước nhìn thẳng vào Tạ Tư Ninh, chậm rãi nói:
“Tôi đến để dạy bù.”