Pháo Hôi Lại Bị Phi Nhân Loại Quấn Lên [Xuyên Nhanh]

TG1: Học bá lạnh lùng - Chương 15: Quái vật đang rơi lệ

Lên lầu.

Tạ Tư Ninh vẫn mặc đồ ngủ. Anh hào phóng đưa hết tiền lì xì của mình cho Thẩm Thư Chước. Không đợi Thẩm Thư Chước từ chối, anh đã nói trước:

“Đây là tiền lì xì, không thể không nhận.”

“Nhiều quá.” Thẩm Thư Chước nhìn xấp tiền trong tay. “Hơn nữa, đây là của cậu.”

“Của tôi hay của cậu thì cũng vậy thôi.” Tạ Tư Ninh cười nói: “Vả lại, không nhiều thì sao có thể trấn áp được? Năm mới đến rồi, chúng ta đều phải thật tốt.”

Trấn áp, xua đuổi tà khí.

Tạ Tư Ninh chỉ hy vọng những phong bao lì xì này có thể quét sạch mọi tà khí quẩn quanh người Thẩm Thư Chước trong suốt một năm qua.

*

Rạng sáng.

Nằm trên chiếc giường rộng rãi và ấm áp, Thẩm Thư Chước mở mắt. Đôi con ngươi đen nhánh đến mức kỳ dị lặng lẽ nhìn vào màn đêm tĩnh mịch phía trên.

Mùi hương quen thuộc của Tạ Tư Ninh chậm rãi bao phủ lấy cậu, khiến cậu có cảm giác như bị nhấn chìm. Cậu như sắp chết chìm trong hương thơm ấy nhưng lại không nỡ rời xa, tham lam hít lấy từng chút một. Lần đầu tiên, lý trí và bản năng trong cậu bị xé rách thành hai nửa: lý trí nói rằng đây chẳng qua chỉ là sự thương hại bất chợt của tiểu thiếu gia mà thôi nhưng trái tim lại mách bảo rằng cậu đang khao khát nó.

Dù chỉ là một chút lòng thương hại đột ngột của Tạ Tư Ninh, cậu cũng muốn nắm chặt lấy không buông.

Trong bóng tối.

Vô số sợi dây leo chậm rãi vươn ra từ trung tâm căn phòng.

Thẩm Thư Chước quay đầu, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ say của Tạ Tư Ninh. Không biết từ lúc nào, trong mắt trái của cậu đã nở rộ một đóa hoa. Con ngươi và lòng trắng mắt hoàn toàn biến mất chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng cùng một bông hoa đỏ rực như thể được tưới bằng máu.

Cơ thể Thẩm Thư Chước đang biến đổi.

Tựa như hòa làm một với những dây leo trườn ra từ gầm giường, thân thể Thẩm Thư Chước chậm rãi mọc rễ bám chặt vào chiếc giường tràn ngập hơi thở của Tạ Tư Ninh. Những sợi dây leo to lớn quấn lấy cơ thể Thẩm Thư Chước. Da thịt dần tan biến chỉ còn lại một bộ xương trắng muốt quấn đầy những sợi dây leo xanh biếc. Hình ảnh ấy vừa quái dị lại vừa mang một vẻ đẹp khiến người ta rợn người.

Bộ xương của con người trắng muốt như ngọc bị sợi dây leo siết chặt, như thể chúng chính là da thịt và huyết mạch của Thẩm Thư Chước vậy.

Từ tốn.

Bộ xương bị những sợi dây leo nuốt chửng cuối cùng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một dây leo cực kỳ to lớn. Nó chậm rãi phát triển, từng chút một quấn lấy thân thể Tạ Tư Ninh - từ cổ chân đến vòng eo nhỏ nhắn rồi trườn lên tận cổ. Bọn họ như thể đã hòa vào làm một, không thể tách rời.

Dây leo như một sinh vật phụ thuộc rúc vào lòng Tạ Tư Ninh.

Bên tai Tạ Tư Ninh lúc này...

[Cảnh báo - độ lý trí của phản diện giảm 10%!]

[Cảnh báo - độ lý trí của phản diện giảm 30%!]

[Cảnh báo - Độ lý trí của phản diện giảm 50%!]

Những tiếng cảnh báo chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ của Tạ Tư Ninh. Trong cơn buồn ngủ mơ hồ, anh giật mình mở to mắt.

Trong bóng tối, anh không nhìn thấy gì cả nhưng âm thanh cảnh báo của hệ thống vẫn liên tục vang lên bên tai.

Tạ Tư Ninh thở gấp, run rẩy đưa tay chạm lên cổ mình. Đầu ngón tay mềm mại không chạm vào da thịt mà lại sờ thấy một thứ gì đó lạnh lẽo và thô ráp. Trong khoảnh khắc ấy có vô số suy nghĩ lướt qua đầu anh nhưng còn chưa kịp nghĩ ra điều gì thì vật đó đã từ từ siết chặt hơn.

Nỗi sợ hãi cận kề cái chết ập đến.

Tạ Tư Ninh khó khăn hít thở. Trong cơn mơ hồ, anh như đoán ra được thứ đang trói lấy mình là gì. Nhưng cơ thể anh vẫn không khỏi run rẩy. Sự run rẩy ấy dường bị những sợi dây leo cảm nhận được. Ngay lập tức, những sợi dây leo đang trườn đến mép giường đều đồng loạt dừng lại.

Thời gian như ngừng trôi.

Một bông hoa đỏ rực trên dây leo xuất hiện dấu hiệu héo tàn.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tạ Tư Ninh cảm giác trên má mình có chút ướŧ áŧ như thể có giọt nước mắt đang rơi xuống.

Nhưng quái vật cũng biết khóc sao?

Tạ Tư Ninh không biết. Anh chỉ biết: nếu không nhanh chóng tìm cách khiến Thẩm Thư Chước khôi phục lý trí thì anh chắc chắn sẽ chết ở đây.

Ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa vang rền khiến người ta bực bội nhưng ở nơi khung cửa sổ của căn phòng, Tạ Tư Ninh lại không thấy chút ánh sáng nào len vào phòng.

Nếu có thể nhìn thấy, anh sẽ phát hiện ra rằng căn phòng này ở trong bóng tối đã hoàn toàn bị những sợi dây leo âm thầm chiếm lĩnh. Nơi này tựa như một nhà tù được dệt nên từ cây cỏ, từng chút một hoàn toàn xâm chiếm không gian sống của anh.

Xung quanh, những sợi dây leo dày đặc đang dần dần áp sát.

Thích.

Rất thích.

Tiếng "sột soạt" vang lên không ngừng khi những sợi dây leo cọ xát vào nhau.

Âm thanh này càng xuất hiện nhiều nỗi sợ trong lòng Tạ Tư Ninh càng lớn. Lòng bàn tay anh rịn đầy mồ hôi, khóe mắt không kìm được mà rơi xuống vài giọt lệ, lông mi ướt sũng. Rõ ràng là sợ đến mức toàn thân run rẩy nhưng...

Dây leo cảm nhận được.

Tạ Tư Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên chúng.

Lòng bàn tay con người ấm áp, cái chạm cũng rất khẽ.

Giọng anh run rẩy mang theo âm sắc nghẹn ngào:

“Thẩm Thư Chước, buông lỏng một chút...được không? Tôi...tôi không thở nổi nữa rồi.”

Nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Tạ Tư Ninh cảm nhận rõ ràng ngay khi anh gọi cái tên "Thẩm Thư Chước", những sợi dây leo quấn chặt quanh người anh khẽ run lên sau đó cứng lại như thể biến thành khúc gỗ không hề nhúc nhích.

Cơ thể anh vẫn đang run rẩy. Đó là nỗi sợ không thể tránh khỏi của con người khi phải đối diện với một thực thể phi nhân loại. Nhưng cho dù sợ hãi đến đâu, anh vẫn cố gắng nói ra từng chữ bằng giọng run run:

“Chỉ cần nới ra một chút thôi...được không?”

Anh đang cầu xin.

Giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt, mong manh đến mức Thẩm Thư Chước chưa từng nghe qua bao giờ.

Trong vô thức dù sợ bị Tạ Tư Ninh phát hiện ra sự khác biệt của mình nhưng Thẩm Thư Chước vẫn buông lỏng ra một chút. Những sợi dây leo lạnh lẽo chầm chậm rút lui rời khỏi vòng tay thiếu niên, chỉ còn lại một sợi chưa từng nới lỏng quấn chặt lấy cổ chân Tạ Tư Ninh.

Tạ Tư Ninh thở hổn hển hai hơi, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Anh quay đầu lại, rõ ràng là không nhìn thấy gì nhưng anh vẫn cảm giác được ánh mắt của Thẩm Thư Chước đang dừng lại trên người mình.

Cảm giác này vô cùng kỳ lạ.

Mà đúng thật là Thẩm Thư Chước đang nhìn anh.

Trong hốc mắt trống rỗng của thiếu niên, những đóa hoa rực rỡ đã không còn nở rộ nữa nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào con người bên cạnh. Thiếu niên chăm chú nhìn nước mắt lăn dài trên má Tạ Tư Ninh, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tạ Tư Ninh và nhìn rõ cả vẻ hoảng sợ trên gương mặt Tạ Tư Ninh.

Trong phòng ngủ, có vô số dây leo dường như đã chạm phải điều gì đó khiến chúng khϊếp sợ. Chúng cứng lại trong thoáng chốc sau đó rút lui từng chút một.

Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa liên tục nở rộ. Những tia sáng rực rỡ cuối cùng cũng len lỏi chiếu rọi vào căn phòng.