Pháo Hôi Lại Bị Phi Nhân Loại Quấn Lên [Xuyên Nhanh]

TG1: Học bá lạnh lùng - Chương 14: Quái vật đang rơi lệ

Tạ Tư Ninh nhìn Thẩm Thư Chước trước mặt, không hiểu sao lại có cảm giác cậu ấy giống như một chú chó con bị bỏ rơi.

Kim giây từng nhịp "tách...tách" trôi qua.

Anh cứ thế ngồi bên cạnh, lặng lẽ chờ Thẩm Thư Chước ăn xong. Hết đổi tư thế này đến tư thế khác, cuối cùng tựa lưng vào ghế sofa, chơi game với Vương Lỗi. Dưới ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại, đôi mắt anh sáng lấp lánh.

Thẩm Thư Chước ăn xong bánh chẻo. Cậu ngồi yên trên sofa, lặng lẽ nhìn người bên cạnh. Dưới chân cậu là chú cún con vừa ăn no liền vẫy đuôi khe khẽ rên lên muốn được vuốt ve.

Một ván game kết thúc.

Tạ Tư Ninh thoát ra khỏi trò chơi trong tiếng than vãn của Vương Lỗi, trên mặt anh vẫn còn lưu lại ý cười. Anh cúi xuống xoa đầu chú cún nhỏ lông xù rồi liếc nhìn đồng hồ. Sắp mười một giờ rồi. Anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa định mở miệng chào Thẩm Thư Chước, anh chợt nhận ra trong căn phòng này ngoài anh ra thì không còn ai khác. Anh khựng lại một chút. Bên ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa nổ vang xé tan bầu không khí tĩnh lặng, làm bớt đi phần nào sự lạnh lẽo của căn phòng.

Hôm nay là đêm giao thừa.

Hầu hết mọi người đều ở nhà cùng người thân thức đến nửa đêm, sau đó nhận lì xì rồi chìm vào giấc ngủ.

Còn Thẩm Thư Chước... hình như lúc nào cậu ấy cũng chỉ có một mình.

Tạ Tư Ninh bỗng dưng nghĩ trước năm 14 tuổi Thẩm Thư Chước cũng như thế này sao?

Rõ ràng có cha mẹ, có gia đình, có một mái nhà ấm áp...nhưng đến ngày Tết vẫn cô đơn một mình như thế này ư?

Anh cúi mắt xuống, vừa hay bắt gặp ánh nhìn của Thẩm Thư Chước. Đôi mắt cậu ấy trống rỗng, giống như một món đồ chơi bị vứt bỏ nơi góc tối phủ đầy bụi.

Ngực Tạ Tư Ninh bỗng thấy nghèn nghẹn.

Thẩm Thư Chước nhìn ra được tâm tư của Tạ Tư Ninh. Cậu khẽ chớp mắt, biết rằng mình lại bị người ta thương hại.

Chỉ là cảm giác chán ghét lẽ ra phải xuất hiện thì lại chẳng thấy đâu. Ngược lại, có một cảm xúc khác len lỏi vào tâm trí cậu, một loại cảm xúc dịu dàng đến mức làm người ta mê muội.

Thẩm Thư Chước thấy vui vì được Tạ Tư Ninh thương hại.

Thậm chí còn nhen nhóm một ý nghĩ đáng khinh...

Hãy thương hại tôi thêm chút nữa đi.

Hãy xót xa tôi thêm chút nữa đi.

Hãy nhìn tôi lâu hơn một chút nữa, để ánh mắt cậu dừng lại trên người tôi thêm một giây nữa.

Thẩm Thư Chước thấy mình có chút bệnh hoạn khi chỉ vì sự thương cảm của Tạ Tư Ninh mà cảm thấy thỏa mãn.

Tạ Tư Ninh lên tiếng: “Cậu...”

Giờ anh và Thẩm Thư Chước là bạn bè, mà mời bạn cùng đón năm mới thì cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Nghĩ vậy, anh liền đề nghị: “Cậu có muốn về nhà tôi không? Chúng ta cùng nhau đón giao thừa nhé?”

Sợ Thẩm Thư Chước hiểu lầm, anh vội nói thêm: “Tôi không có ý thương hại cậu đâu. Chúng ta là bạn mà. Hơn nữa, cún con cũng sẽ đi cùng chúng ta.”

Thẩm Thư Chước cụp mắt xuống nhìn chú chó nhỏ đang quấn quýt bên chân Tạ Tư Ninh. Đuôi nó vẫy tít, miệng khe khẽ rêи ɾỉ. Ánh mắt cậu dần trầm xuống, cho đến khi con cún được Tạ Tư Ninh bế vào lòng, cậu mới thu lại ánh nhìn. “Tôi đi rửa hộp đựng cơm đã.”

Thẩm Thư Chước đồng ý rồi.

Tạ Tư Ninh không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế. Ngay cả khi cả hai đã cùng lên xe để trở về nhà anh, anh vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn.

Mẹ Tạ vô cùng chào đón sự xuất hiện của Thẩm Thư Chước. Dù sao, ai lại không mong con mình có một người bạn vừa giỏi giang vừa ngoan ngoãn chứ?

Vậy nên Thẩm Thư Chước liền được sắp xếp ở lại trong phòng của Tạ Tư Ninh.

Chú cún nhỏ cũng được đi theo. Nó được đặt ở trong một góc ấm áp của căn phòng, thậm chí Tạ Tư Ninh còn dùng quần áo của mình cuộn lại để làm thành một chiếc ổ nhỏ bên cạnh giường.

“Dễ thương quá.” Anh không nhịn được mà đưa tay xoa đầu nó, sau đó quay sang nhìn Thẩm Thư Chước đang đứng bên cạnh: “Cậu đặt tên cho nó chưa?”

Thẩm Thư Chước lắc đầu: “Chưa.”

Tạ Tư Ninh ngắm nhìn con cún rồi đề nghị: “Hay gọi nó là Tiểu Ngoan đi. Nó ngoan thế này, gọi vậy là hợp lý rồi.”

Thẩm Thư Chước thản nhiên đáp: “Được.”

Cậu ta nhận nuôi nó chỉ là để đảm bảo nó không chết đói, không bị người ta làm hại. Còn tên gọi thì thế nào cũng được, ai đặt cũng chẳng quan trọng.

Trên bệ cửa sổ, dây thường xuân trong chậu lặng lẽ vươn dài ra theo từng câu trò chuyện giữa hai người họ. Nhưng rồi dưới sự kiểm soát của Thẩm Thư Chước, nó lại rút về trong chậu như chưa từng có gì xảy ra.

*

12 giờ đêm.

Tiếng pháo và pháo hoa nổ rộn ràng ngoài cửa sổ báo hiệu năm mới đã đến. Tạ Tư Ninh hào hứng kéo Thẩm Thư Chước xuống lầu, vui vẻ nhận từng phong bao lì xì từ tay các vị trưởng bối trong nhà. Mỗi lần nhận được một bao lì xì, anh lại nhét một cái vào tay Thẩm Thư Chước. Đến khi Thẩm Thư Chước gần như cầm không xuể, lúc này Tạ Tư Ninh mới chịu dừng lại.

Anh sợ sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Thư Chước sẽ khiến mấy vị trưởng bối trong nhà không kịp chuẩn bị lì xì nhưng điều đó hoàn toàn không xảy ra. Những gì anh có Thẩm Thư Chước cũng có phần.