“Cảm ơn anh.”
Cảm ơn vì đã giữ thể diện cho cậu.
Cố Trì vừa định nói gì đó, nhưng quản lý Hứa Phong đã bước tới, khẽ nhắc nhở: “Cố Trì, chúng ta nên đi thôi—”
Bọn họ ở sân bay quá lâu khiến khu vực sảnh chờ đông nghẹt người.
Cố Trì liếc nhìn xung quanh, thấy lượng fan kéo đến ngày càng đông, đành phải theo quản lý rời đi.
“Cố Trì, anh đi luôn bây giờ sao?”
“Cố Trì, nhìn bên này nè!!”
“Cố Trì, có thể ký cho em không?!!”
“Chồng ơi, em yêu anh!!!”
Fan hâm mộ quá mức cuồng nhiệt, không ít người nghe thấy cuộc trò chuyện giữa quản lý và Cố Trì, biết anh sắp rời đi nên kích động chen lấn về phía trước. Nhưng ngay lập tức, nhân viên an ninh đã ngăn họ lại.
Vừa rời đi, Cố Trì vừa cố gắng ký tặng cho từng fan đưa sổ ra.
Nhưng số lượng người quá đông, không thể nào đáp ứng hết tất cả được.
Cuối cùng, dưới sự hộ tống của bảo an cùng sự thúc giục của quản lý và trợ lý, Cố Trì đành phải đẩy nhanh bước chân rời đi.
Trước khi bước ra khỏi sảnh sân bay, anh khẽ ngoảnh đầu lại nhìn một chút.
…
Hứa Phong cùng hai bảo vệ tách đám đông ra, hộ tống Cố Trì lên xe bảo mẫu an toàn.
Sau khi ở bên ngoài giúp trấn an fan một chút, Hứa Phong mới lên xe theo.
“Lần này cậu về Giang Thành là lịch trình cá nhân, vậy mà fan vẫn kéo đến đông thế này? Không biết lại có kênh nào làm lộ thông tin cá nhân của cậu.”
Hứa Phong đóng cửa xe, đang phàn nàn nửa chừng thì đột nhiên im bặt.
Cố Trì ngồi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh bị say xe, nhưng trước mặt fan và công chúng, lúc nào cũng giữ phong thái hoàn hảo nhất.
Giờ đây, khi đã lên xe, không còn ai khác, anh mới tựa đầu vào ghế, mí mắt khẽ khép lại, nét mệt mỏi hằn rõ trong đáy mắt.
Trên người anh, vẫn còn khoác chiếc áo khoác bóng chày màu đen ấy.
Trong xe dù đã bật máy sưởi, nhưng nếu ngủ trên xe vẫn rất dễ bị lạnh.
Hứa Phong tìm quanh trong xe, lấy ra một chiếc chăn mỏng. Hắn cầm chăn trong tay, nhẹ nhàng nhấc chiếc áo khoác bóng chày trên người Cố Trì lên.
Cố Trì mở mắt, giữ chặt lấy áo khoác của mình.
Hứa Phong đưa chăn qua, giải thích: "Tôi tìm được một chiếc chăn cho cậu."
Cố Trì lịch sự từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn anh Hứa."
Chiếc chăn này là do trợ lý Dao Dao để lại trên xe.
Nghĩ rằng có lẽ Cố Trì không quen dùng đồ của con gái, Hứa Phong cũng không ép: "Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi đi."
Cố Trì đáp một tiếng, kéo chiếc áo khoác trên người lên một chút, rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
…
Sau khi Cố Trì rời đi, đám fan cuồng nhiệt cũng ùn ùn chạy theo.
Thẩm Thư Ý có chút lo lắng.
Lượng fan của Cố Trì quá đông, nếu có ai đó ngã xuống thì rất dễ xảy ra giẫm đạp.
"Đừng chen lấn! Mọi người đừng chen lấn! Làm ơn chú ý an toàn nhé! Đây là ảnh và poster có chữ ký mà Cố Trì đã chuẩn bị cho mọi người. Xin hãy xếp hàng ngay ngắn ở ngoài sảnh sân bay để nhận."
"Đúng vậy, đừng chen lấn! Nhớ chú ý an toàn! Cố Trì đã chuẩn bị rất nhiều ảnh và poster có chữ ký, đảm bảo ai cũng có phần, nên mọi người cứ xếp hàng nhận một cách trật tự nhé."
Thẩm Thư Ý nhận ra, người vừa lên tiếng chính là hai nhân viên đã đứng cạnh Cố Trì ban nãy, có lẽ là người của studio anh.
Dù gì thì Cố Trì cũng là đỉnh lưu* của giới giải trí.
(*Đỉnh lưu: Nghệ sĩ có độ nổi tiếng và lưu lượng fan cực cao.)
Tuổi trẻ thành danh, tính tình chẳng hề kiêu ngạo, thậm chí còn đối xử với fan vô cùng tốt.
Vừa đẹp trai, vừa giỏi, lại lịch sự ôn hòa, quan trọng nhất là luôn quan tâm đến fan như thế.
Thẩm Thư Ý thầm nghĩ, Cố Trì nổi tiếng, và còn duy trì độ hot suốt bao năm nay, quả thực không phải không có lý do.
Cậu ôm gấu Teddy bằng một tay, tay còn lại kéo vali, chậm rãi bước ra khỏi sảnh.
Dù đã vào xuân, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh.
Trời lất phất mưa bụi.
Bên ngoài sảnh sân bay, có hai, ba hàng người đang xếp hàng ngay ngắn. Ai nấy đều giương ô, hăng hái chờ nhận ảnh hoặc poster có chữ ký của Cố Trì, chẳng hề bận tâm đến thời tiết.
Những fan đã nhận được chữ ký có người mừng đến phát khóc, có người thì phấn khích hét lên.
Nhưng dù có kích động đến đâu, họ cũng vẫn giữ trật tự— không ai chen lấn, cũng không có ai quay lại lấy lần hai.
Thẩm Thư Ý thầm ngưỡng mộ Cố Trì.
Người ta thường nói "fan giống idol", quả nhiên fan của Cố Trì cũng có tố chất cao như anh vậy.
Ban đầu, cậu cứ nghĩ những gì nhân viên nói rằng Cố Trì đã chuẩn bị đủ ảnh ký tặng chỉ là lời trấn an fan.
Nhưng hóa ra, anh thực sự đã chuẩn bị rất nhiều, bởi vì… mỗi fan xếp hàng nhận ảnh đều có phần.
Thẩm Thư Ý siết chặt bàn tay mềm mại của chú gấu nhỏ.
Cậu có thể nhận một tấm không?
Cậu cũng rất muốn có chữ ký của Cố Trì.