Thẩm Thư Ý chỉ xem như mình là một fan qua đường của Cố Trì.
Cậu không đặc biệt theo dõi các hoạt động của anh , nhưng nếu trên mạng có hot search liên quan đến Cố Trì, cậu vẫn sẽ bấm vào xem, thỉnh thoảng cũng lướt qua siêu thoại của anh.
Cậu rất thích những sân khấu của Cố Trì thời kỳ đầu mới ra mắt.
Đáng tiếc là không lâu sau khi debut, Cố Trì đã chuyển hướng sang diễn xuất và nhanh chóng thành danh trong giới phim ảnh. Anh đã nhiều năm rồi không còn biểu diễn hát nhảy trên sân khấu nữa.
Bây giờ khi nhắc đến Cố Trì, hầu hết mọi người chỉ biết anh là một diễn viên xuất sắc, mà không biết rằng anh từng có một khoảng thời gian ngắn hoạt động với tư cách ca sĩ.
Giống như mẹ của cậu— bà là một fan trung thành của Cố Trì, nhưng chỉ với tư cách là một diễn viên.
Thực ra, diễn xuất của Cố Trì cũng rất xuất sắc, khả năng hát nhảy đều rất ổn định.
Có lẽ anh chính là kiểu người được ông trời ưu ái, mở ra cho anh mọi cánh cửa— ngoại lệ đặc biệt trong truyền thuyết.
Dòng người dần dần tản đi, nhân viên cũng đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi.
Thẩm Thư Ý cắn nhẹ môi.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, lần sau muốn xin chữ ký của Cố Trì, e là chỉ có thể nhờ bạn bè trong giới giúp đỡ.
Thay vì làm phiền người khác sau này, chi bằng…
Thẩm Thư Ý cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cậu đẩy vali bước lên trước.
"Chào hai anh."
Hai nhân viên lập tức bị cậu thu hút sự chú ý.
Thẩm Thư Ý càng thêm căng thẳng, cậu siết chặt chú gấu Teddy trong lòng, lắp bắp vì chứng sợ xã giao: "Chào, chào hai anh… Xin hỏi, còn chữ ký của Cố Trì không?"
-
"Ồ, là cậu à?"
Hai nhân viên kinh ngạc nhìn Thẩm Thư Ý.
Cậu siết chặt chú gấu Teddy trong lòng— bị nhận ra rồi sao?
Một trong hai người, cô gái trẻ, trợn mắt ngạc nhiên: "Tôi nhận ra cậu! Cậu chính là fan vừa ký tên cho Cố Trì!"
Chuyện này đúng là một hiểu lầm lớn.
Tai Thẩm Thư Ý vẫn còn đỏ, cậu xấu hổ giải thích: "Lúc đó tôi quá căng thẳng… Nghe nhầm…"
"Thì ra là vậy! Tôi cũng thắc mắc làm gì có fan nào lại hỏi anh Trì có muốn chữ ký không, cứ tưởng cậu đang trêu anh ấy!"
Thẩm Thư Ý ngượng chín mặt.
Thấy cậu nhóc này có vẻ rụt rè, nhân viên tốt bụng đổi chủ đề: "Em trai ơi, cậu cũng là nghệ sĩ à?"
Nếu không thì làm sao lại có tình huống nghe nhầm kỳ quặc đến thế?
Nhưng họ đâu biết rằng, với Thẩm Thư Ý, câu hỏi này lại là một đòn giáng nặng nề.
Cậu lúng túng đáp khẽ: "Ừ…" Giọng khô khốc.
Cậu ra mắt sớm, nhưng mấy năm nay không nổi, trừ fan trung thành thì chắc chẳng còn ai nhớ đến cậu nữa.
Trong giới này, người thích Cố Trì rất nhiều, những hậu bối xem anh là thần tượng càng không ít. Thế nên có người muốn xin chữ ký hay áp phích của anh cũng chẳng có gì lạ.
Nhìn gương mặt non nớt cùng sự lúng túng toát ra trên người cậu, hai nhân viên tưởng cậu là tân binh mới vào nghề, cũng không hỏi thêm mà thân thiện đề nghị: "Anh trai ơi, cậu muốn ảnh có chữ ký hay áp phích của anh Trì đây?"
Thẩm Thư Ý ôm gấu Teddy, rơi vào trầm tư.
Ảnh ký tên hay áp phích ký tên đây?
Khó chọn quá…
Có thể… Lấy cả hai không?
Nhưng yêu cầu như vậy có quá tham lam không? Cậu không dám mở lời.
Nhân viên lấy cả hai ra, nhưng cậu vẫn chưa quyết định được.
"Khó chọn thế à? Xem ra anh trai thực sự rất thích anh Trì nhà chúng tôi rồi! Thế này nhé, nếu cậu kể ra được ba tác phẩm có Cố Trì tham gia, chúng tôi sẽ tặng cả hai luôn. Thế nào?"
Cố Trì đã hoạt động nhiều năm, chỉ riêng những bộ phim anh đóng chính đã không dưới ba tác phẩm, huống chi chỉ cần kể tên phim có anh tham gia là được.
Fan nam trong giới vốn ít, hơn nữa cũng chẳng còn ai xếp hàng phía sau, bọn họ sắp rời đi nên đặc biệt ưu ái Thẩm Thư Ý một chút.
Nghe vậy, mắt Thẩm Thư Ý mở to. Chỉ cần nói ra ba bộ phim có Cố Trì thì cậu sẽ được cả hai sao?
Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh, không hề do dự mà nói chính xác tên ba bộ phim Cố Trì từng đóng.
Nhân viên khẽ mỉm cười, đưa tấm ảnh có chữ ký và áp phích cho Thẩm Thư Ý: "Xong rồi! Bây giờ cả ảnh lẫn áp phích có chữ ký của anh Trì đều là của cậu nhé!"
"Cảm ơn!"
Thẩm Thư Ý lau nhẹ bàn tay đẫm mồ hôi lên ống quần rồi mới đưa tay nhận lấy.
Nhân viên chú ý đến hành động đó, cậu lau tay trước khi cầm ảnh và áp phích. Điểm thiện cảm lập tức tăng vọt.
Chắc hẳn cậu thích Cố Trì lắm nhỉ?
"Không có gì! Anh trai ơi, hẹn gặp lại nha!"
"Hẹn gặp lại…"
Hai nhân viên lần lượt vẫy tay chào.
Thẩm Thư Ý cũng giơ tay vẫy lại, nhưng giọng điệu có phần thiếu tự tin: "Hẹn gặp lại."
Cậu và Cố Trì chênh lệch danh tiếng quá xa, chắc chẳng có cơ hội gặp lại đâu.