Gương mặt cậu đỏ lên, giọng có chút căng thẳng, lí nhí hỏi: “Ký… Ký ở đâu?”
-
Trong mắt Cố Trì thoáng hiện lên vẻ sững sờ.
Anh suy nghĩ một chút, đoán rằng đối phương có lẽ vì quá căng thẳng nên đã nghe nhầm, hiểu sai ý câu nói vừa rồi của mình.
Nếu lúc này anh lên tiếng giải thích, rất có thể chỉ càng khiến người trước mặt thêm xấu hổ.
Cố Trì mỉm cười, ngẩng đầu lên, thoải mái hỏi các fan xung quanh: "Mọi người có mang bút không? Cho tôi mượn một cây được không?"
"Được chứ!!!"
"Aaaa! Cầm đi! Anh có thể cầm bút của em thoải mái!!!"
"Cầm luôn cả em cũng được!!! Cố Trì!!!"
"Cố Trì, giọng anh hay quá đi mất!"
"Cố Trì, anh chàng đẹp trai này là fan nam của anh à?"
Tiếng hét phấn khích của fan vang lên chói tai, khiến màng nhĩ Thẩm Thư Ý rung lên từng đợt.
Cố… Cố Trì?
Bàn tay đang ôm chú gấu bông Teddy của Thẩm Thư Ý cứng đờ.
Là Cố Trì mà cậu biết sao?
Chính là người cũng từng giành quán quân chương trình tuyển chọn giống như cậu, hát hay nhảy giỏi, không chỉ vậy còn thành công chuyển mình từ idol sang diễn viên thực lực. Vừa ra mắt đã trở thành siêu sao, mỗi năm một nổi tiếng hơn, thậm chí còn đạt danh hiệu Ảnh đế Cố Trì?
Trước khi ngẩng đầu lên, Thẩm Thư Ý vẫn giữ một tia hy vọng mong manh, nghĩ rằng có lẽ mình đã nhầm lẫn gì đó.
Đèn flash lóe lên làm mắt cậu đau nhói, nhưng ít nhất giờ đây cậu cũng đã dần thích ứng với ánh sáng.
Tầm mắt dần dần di chuyển lên trên gương mặt tuấn tú mà trước giờ chỉ có thể thấy trên màn ảnh rộng hoặc trên hot search Weibo nay đang hiện rõ ngay trước mắt cậu.
Vừa nãy… người đỡ cậu dậy là Cố Trì sao?
Vậy chẳng phải… cậu vừa mới hỏi Cố Trì—ký vào đâu à?!
Lúc này, Thẩm Thư Ý mới ý thức được mình đã gây ra một hiểu lầm tai hại.
Màu đỏ trên gương mặt nhanh chóng lan đến tận mang tai, cậu siết chặt chú gấu bông trong tay, ấp úng: "Xin lỗi…"
"Tôi không mang sổ, ký lên cổ áo chỗ này được không?"
Cố Trì cởϊ áσ khoác bóng chày của mình ra, đưa cả áo lẫn bút về phía cậu.
Thẩm Thư Ý chết lặng.
"Chuyện gì thế này? Là anh đẹp trai muốn ký tên cho Cố Trì sao?"
"Cố Trì chắc là đang trêu anh ấy thôi!"
"Hu hu hu, em cũng muốn được Cố Trì trêu như vậy!!!"
"Em cũng vậy!"
...
"Cậu có cần tôi cầm hộ con gấu Teddy này không?"
Cố Trì hỏi với giọng vô cùng lịch sự.
Cầm giúp gấu Teddy?
Tại sao lại muốn cầm giúp cậu gấu Teddy?
Dưới tác động của những tiếng hét chói tai từ fan xung quanh cộng thêm sự căng thẳng quá mức của bản thân, đầu óc Thẩm Thư Ý giờ đây hoàn toàn rối loạn.
"Aaaaa! Chuyện gì đây? Bút cũng đưa rồi, hình như Cố Trì thực sự muốn anh đẹp trai ký tên cho anh ấy luôn đó!!!"
"Không những vậy, Cố Trì còn hỏi có cần ôm hộ gấu Teddy không?"
"Chắc chắn là Cố Trì đang trêu anh ấy thôi!"
Những lời bàn tán của fan cuối cùng cũng khiến trí nhớ của Thẩm Thư Ý kết nối lại toàn bộ sự việc.
Ồ, đúng rồi, hình như lúc nãy cậu ấy hỏi Cố Trì có muốn ký tên không, sau đó Cố Trì nói mình không mang giấy bút, rồi mới hỏi mượn bút của fan. Không chỉ vậy… anh ấy còn cởi cả áo khoác, hỏi cậu ấy có thể ký lên cổ áo không, rồi… rồi còn chủ động đề nghị cầm giúp cậu ấy con gấu Teddy?
Không chỉ fan thấy khó hiểu, ngay cả quản lý của Cố Trì — Hứa Phong cũng vậy.
Ban đầu, hắn cứ nghĩ cậu trai đẹp ôm gấu Teddy này là một fan nam của Cố Trì. Mà Cố Trì thì vốn nổi tiếng là rất quan tâm đến fan, nhưng tình huống bây giờ lại có vẻ không giống như thế.
Làm gì có fan nào đi ký tên cho thần tượng chứ?
Hứa Phong nhíu mày.
Ánh mắt hắn dò xét, mang theo chút cảnh giác nhìn Thẩm Thư Ý.
Đừng nói đây là một hot boy mạng nào đó muốn tạo chiêu trò câu fame nhé?
Nhưng mà sao hắn lại cảm thấy… cậu trai đẹp trước mặt này có chút quen quen nhỉ?
…
Thẩm Thư Ý run rẩy nhận lấy áo khoác và cây bút.
Vì chỉ dùng một tay nên ký tên rất khó khăn. Dù không hề muốn phiền đến Cố Trì, cậu vẫn đành phải miễn cưỡng để anh cầm giúp con gấu Teddy.
Tay cậu run đến mức nét chữ cũng không vững.
Xấu quá…
Nhìn chữ ký trên cổ áo, Thẩm Thư Ý chỉ muốn thở dài— có lẽ đây là chữ ký xấu nhất mà cậu từng viết.
Cảm thấy có lỗi với Cố Trì, cậu chợt nghĩ lại— thực ra, Cố Trì chỉ thuận theo tình huống, giữ thể diện giúp cậu nên mới đề nghị ký tên thôi.
Làm gì có chuyện Cố Trì thật sự muốn xin chữ ký của cậu, càng không thể nào là fan của cậu được.
Chắc hẳn anh cũng không biết cậu là ai. Cái áo có chữ ký của cậu, sau khi mang về, đối phương chắc chắn sẽ không mặc nữa.
Nghĩ vậy, cậu lại càng thấy có lỗi với người ta hơn.
“Xong… xong rồi.”
Thẩm Thư Ý giơ hai tay trả lại áo khoác và bút, nhận lấy con gấu Teddy từ tay Cố Trì. Cậu nhỏ giọng nói, chỉ đủ để hai người nghe thấy, giọng điệu vừa cảm kích lại vừa có chút ngượng ngùng: