Tranh Thủ Yêu Anh Đi

Chương 6.2

Kể từ sau khi làm điều đó, trong lòng cô lúc nào cũng thấp thỏm bất an. Cô tự hỏi bản thân, rõ ràng là Liễu Phiêu Phiêu không sai, Hà Ích Chiêu cũng không sai, nhưng tại sao cô lại ích kỷ đến mức chặt đứt đi sợi dây liên kết giữa hai người họ.

Cuối cùng, sau một tháng dằn vặt, Hứa Mộc thành thật thú nhận với Hà Ích Chiêu về chuyện tin nhắn đó.

Hà Ích Chiêu không trách móc cô, cũng chẳng nói năng gì. Lúc ấy, Liễu Phiêu Phiêu đã hoàn tất thủ tục xuất cảnh.

Hứa Mộc vẫn còn nhớ như in ngày Liễu Phiêu Phiêu rời đi. Hôm ấy, Hà Ích Chiêu ra ngoài từ sớm nhưng mãi đến khuya mới quay về, trên người nồng nặc mùi rượu. Đêm đó, cô nghe thấy Hà Ích Chiêu tựa vào vai mình rồi khẽ gọi tên Liễu Phiêu Phiêu. Nghe thấy cái tên đó, cô không kìm được nước mắt…

Từ đó về sau, Hứa Mộc chưa từng nghe thấy Hà Ích Chiêu nhắc đến tên Liễu Phiêu Phiêu nữa. Mãi cho đến hơn hai tháng trước, khi Hà Ích Chiêu đột nhiên gọi mọi người ra ngoài tụ tập. Lúc ấy, Hứa Mộc mới biết rằng… Liễu Phiêu Phiêu đã về nước!

Tối hôm đó, mọi người hẹn nhau ở KTV. Trên đường đi, Hứa Mộc đã âm thầm quyết định, dù thế nào đi nữa, đêm nay nhất định phải tỏ tình với Hà Ích Chiêu, nói cho anh ấy biết rằng cô đã yêu anh ấy từ rất lâu, rất lâu rồi…

Vì thế, sau khi đến KTV, cô bắt đầu ra sức uống rượu, uống nhiều nhất có thế cho đến khi say mèm. Cô muốn mượn men say để tỏ tình. Bởi khi ấy, dù cho có bị Hà Ích Chiêu từ chối, cô cũng có thể giả vờ say khướt. Như vậy còn tốt hơn là phải đối mặt với sự xấu hổ hay buồn bã…

Thế nhưng, chuyện trớ trêu là khi thế giới trước mắt bắt đầu chao đảo, Hứa Mộc đi khắp nơi tìm kiếm Hà Ích Chiêu nhưng chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu. Có người nói với cô rằng Hà Ích Chiêu đã ra ngoài rồi, thế là cô liền loạng choạng mở cửa phòng bao.

Suy cho cùng, quả thực là Hà Ích Chiêu và Tống Đàm cũng có vài điểm tương đồng. Chẳng hạn như cả hai đều rất cao, đều ăn mặc rất chỉn chu và đều mang theo khí chất lạnh lùng. Điểm khác biệt duy nhất là hầu như lúc nào Hà Ích Chiêu cũng mang vẻ trầm tĩnh mà thư thái, còn ở Tống Đàm lại toát ra một sự trầm lặng không thể diễn tả bằng lời.

Thế nên, khi Hứa Mộc nhầm tưởng Tống Đàm thành Hà Ích Chiêu và nắm lấy tay anh, sai lầm đã bắt đầu từ đó. Với đôi mắt tràn ngập men say nhưng lại mang theo sự chân thành lay động lòng người, cô nói với Tống Đàm: “Em có một bí mật muốn nói với anh! Có liên quan đến anh đấy!”

Tống Đàm đã chú ý đến cô gái này từ lâu. Từ lúc vào phòng bao, anh không rõ vì lý do gì mà cô đã uống rất nhiều rượu. Khi có người giật lấy chai rượu của cô, cô còn tức giận đến mức muốn xông vào đánh nhau với một gã đàn ông béo, to cao tận một mét tám. Khi đó, anh đã cảm thấy cô gái này có hơi kỳ lạ.

Giờ đây, cô lại nói rằng mình muốn nói cho anh biết một bí mật liên quan đến anh? Đôi mắt kiên định ấy khiến anh dừng bước. Hứa Mộc nằng nặc đòi tìm một chỗ không có ai, Tống Đàm định hất tay cô ra nhưng cô lại bám chặt vào anh như một con bạch tuộc. Thấy mọi người xung quanh càng lúc càng đông, Tống Đàm cảm thấy mất mặt, bèn bế thẳng cô lên tầng trên tìm một căn phòng.

Thế nhưng, vừa bước vào phòng, Hứa Mộc đã say đến mức miệng lưỡi cứng đờ, chẳng thể nói nổi một câu. Lúc này, cô chỉ biết thu mình lại rồi cuộn tròn trong lòng Tống Đàm, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tống Đàm chưa từng thấy một cô gái nào có thể khóc một cách lặng lẽ và đau lòng đến thế, dường như điều này đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim anh. Anh định làm việc tốt, bế cô lên giường. Nhưng ngay khi lưng vừa chạm giường, Hứa Mộc đã to gan túm lấy vạt áo Tống Đàm rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên…

Tống Đàm bất chợt cảm nhận được một đôi môi mềm mại chạm lên môi mình. Ngay giây tiếp theo, Hứa Mộc đã ôm chặt lấy anh rồi lẩm bẩm nói với anh trong cơn mơ màng: “Đừng đi…”

Hứa Mộc rất trắng, cơ thể cô mềm mại như búp bê sứ. Đôi mắt to tròn long lanh đẫm lệ, như muốn trút hết những nỗi tủi thân của mình lên Tống Đàm. Đôi môi màu hồng phớt đầy mê hoặc của cô đã thu hút sự chú ý của Tống Đàm, in sâu vào đôi mắt anh. Tối đó, Tống Đàm cũng đã uống chút rượu. Tuy anh không say nhưng vẫn bị cô gái trong lòng làm cho tâm trí rối bời, không sao kìm chế được.