Tranh Thủ Yêu Anh Đi

Chương 6.3

Tống Đàm luôn tự nhận mình có khả năng kiềm chế rất tốt, nhưng đôi khi, đúng người, đúng nơi và đúng thời điểm có thể khiến người ta mất hết lý trí. Sau này, khi nhớ lại mọi chuyện xảy ra vào đêm đó, Tống Đàm cảm thấy bản thân hôm đó như trúng phải bùa chú, đầu óc quay cuồng…

Và rồi, anh đã chiếm lấy cô…

Đến khi Hứa Mộc tỉnh lại, cô mới nhận ra rằng cơn ác mộng chỉ vừa mới bắt đầu…



Hà Ích Chiêu biết từ trước đến nay Hứa Mộc tiêu tiền đều không có kế hoạch, đặc biệt là cô không thể quản nổi cái miệng hay ăn vặt của mình. Hơn nữa, cô còn thích lượn lờ mua sắm trên Taobao nên cứ đến cuối tháng là lại sạch túi. Lúc mới vào trường đại học y, tháng nào cũng vậy, cứ đến cuối tháng là cô phải nhờ đến sự hỗ trợ của Hà Ích Chiêu. Lâu dần, Hà Ích Chiêu cũng thấy quen, đến ngày này mỗi tháng đều sẽ hỏi cô có đủ tiền dùng không.

Trước đây, Hứa Mộc còn ngọt ngào nghĩ rằng, dù sao thì sau này cô cũng sẽ trở thành vợ của Hà Ích Chiêu, để anh ấy nuôi mình trước một chút cũng chẳng có gì sai. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã khác, có lẽ sau này cô không còn cơ hội trở thành vợ của anh ấy nữa. Cô không thể tiếp tục thản nhiên để Hà Ích Chiêu nuôi mình như trước, như vậy thì quá thiệt thòi cho anh ấy rồi.

Hứa Mộc khịt khịt mũi, giọng nói vang lên hơi khàn khàn: “Không cần đâu, em còn đủ tiền tiêu mà.”

Sau đó, cô không dám nhìn Hà Ích Chiêu thêm một lần nào nữa mà định quay người bước vào sân. Nhưng Hà Ích Chiêu lập tức phát hiện ra sự khác thường của Hứa Mộc, anh ấy bước tới chắn trước mặt cô, cau mày cúi đầu nâng khuôn mặt cô lên. Khi nhìn thấy đôi mắt đẫm nước mắt của Hứa Mộc, trong lòng Hà Ích Chiêu bỗng trào dâng một loại cảm xúc khó gọi tên. Anh ấy không hiểu mình đã làm gì khiến Hứa Mộc đau lòng đến thế. Các đường nét trên khuôn mặt khẽ nhăn lại, anh ấy dịu dàng gọi: “Mộc Mộc…”

Tuyến phòng ngự trong lòng Hứa Mộc hoàn toàn sụp đổ khi nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Hà Ích Chiêu. Đôi mắt cô tràn ngập sự bất lực và tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy quỹ đạo cuộc đời mình đang dần rời xa hành trình có Hà Ích Chiêu, mà bản thân cô lại chẳng thể làm gì được!

Nỗi đau đớn và bất lực ấy đâm sâu vào đôi mắt của Hà Ích Chiêu. Anh ấy từ từ buông lỏng cánh tay, ngẩn ngơ nhìn Hứa Mộc rồi ôm chặt Hứa Mộc vào lòng theo bản năng, nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng cô để an ủi.

Cuối cùng, Hứa Mộc không kìm được mà bật khóc thành tiếng. Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, qua bờ vai của Hà Ích Chiêu, cô nhìn thấy Tống Đàm đang đứng cạnh cửa sổ. Khoé môi anh nhếch lên thành một nụ cười khó đoán, ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm nhìn về phía cô.

Giây phút ấy, dù cách nhau cả một khoảng sân, Hứa Mộc vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh toát ra từ người Tống Đàm. Cô bất giác run lên một cái rồi vội vã thoát khỏi vòng tay của Hà Ích Chiêu.

Hà Ích Chiêu lo lắng hỏi: “Sao thế?”

Hứa Mộc vội vàng lau nước mắt, cười xòa: “Không có gì đâu, chỉ là… tự nhiên thấy hơi lạnh một chút, với lại em chợt nhớ tới con thỏ trắng nhỏ mà em vừa giải phẫu, đột nhiên thấy hơi buồn. Em về đây, bye bye!”

Nói xong, cô không dám nhìn Hà Ích Chiêu thêm lần nào nữa, vội vã chạy vào nhà.

Hà Ích Chiêu nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Hứa Mộc, ánh mắt dần trở nên u tối…

---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Anh A Chiêu đang vô cùng bối rối, gió thổi rối tung mái tóc và bộ râu lún phún của anh. Một chiếc lá vàng rơi ngang qua, A Chiêu ngẩng đầu hét lên theo kiểu Mã Cảnh Đào: “Ai đó nói cho tôi biết với! Tại sao bông cải trắng nhỏ mà tôi nâng niu chăm sóc từ nhỏ lại bị một tên họ Tống nào đó nhổ mất trong lúc tôi không hề hay biết hả? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Trời xanh ơi, mây trắng ơi, đất đen ơi~~~”

Còn anh Tống Đàm kia nữa, anh không có việc gì làm mà tự dưng nửa đêm ngồi bên cửa sổ nhìn nghiêng 45 độ làm gì vậy hả? Anh đang chơi trò sống ảo đầy tâm trạng đấy hả?