Thế nên, đến buổi tối, ba Hứa chẳng hề nghĩ đến chuyện để Hứa Mộc qua ngủ tạm bên phòng của Hứa Nhã. Hơn nữa, trong mắt ông, hai đứa cũng có con rồi, còn kiêng dè cái gì nữa?
Nhưng chuyện này lại khiến Hứa Mộc rơi vào cảnh khó xử. Từ bé đến lớn, ngoài những lúc nằm lì trong phòng Hà Ích Chiêu, cô chưa từng ngủ chung phòng với bất kỳ người đàn ông nào khác… tất nhiên, là ở trong trạng thái tỉnh táo. Vì thế, cô bỗng cảm thấy vô cùng bối rối.
Buổi tối, sau khi tắm xong, Hứa Mộc treo quần áo ngoài ban công, rồi nhân lúc Tống Đàm vào phòng tắm, cô vội vàng trải chăn đệm ngay ngắn xuống sàn, còn tốt bụng chia cho anh một cái gối.
Tống Đàm bước ra từ phòng tắm, trên người mặc một chiếc áo phông xanh, mái tóc ướt hơi rối. Đôi mắt màu nâu trà thoáng hiện một nét mơ hồ, khiến người đối diện không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Bờ môi mỏng mang phong cách riêng của anh, phảng phất chút lạnh lùng. Anh không nói gì mà chỉ liếc nhìn chỗ ngủ đơn sơ trên sàn rồi thản nhiên nằm xuống.
Dù đang ngồi trên giường, Hứa Mộc vẫn có thể cảm nhận được mùi hương nam tính mạnh mẽ tỏa ra từ anh xen lẫn với hương sữa tắm mát lạnh, khiến cô bỗng nhiên… đỏ mặt.
Đúng lúc này, tiếng chuông ở bên ngoài vang lên. Hứa Mộc mở cửa phòng, nghe thấy ba Hứa nói: “Ích Chiêu à, tuần này cháu cũng về sao?”
“Vâng ạ. Hứa Mộc có nhà không ạ?”
“Có, có…”
Ba Hứa còn chưa nói xong, Hứa Mộc đã nhanh chóng lao ra ngoài nhanh như một mũi tên, dùng sức đẩy ba Hứa sang một bên, cười rạng rỡ: “A Chiêu, sao anh biết em ở nhà thế?”
Đôi mắt trong trẻo của Hà Ích Chiêu ánh lên nét ấm áp: “Anh thấy quần áo của em phơi ngoài ban công.”
Hứa Mộc sực tỉnh, vội vàng kéo Hà Ích Chiêu ra ngoài, tiện tay đóng sập cửa nhà lại, lúng túng nói: “Đúng lúc em cũng không ngủ được, anh đi dạo với em một lát nhé?”
Hà Ích Chiêu nhìn cô, có hơi nghi ngờ. Hai người nhanh chóng đi đến công viên nhỏ gần nhà. Hà Ích Chiêu mặc một bộ đồ thể thao màu đen trắng, dáng vẻ thư thái, dịu dàng của anh luôn mang đến một cảm giác yên tâm, dễ chịu cho Hứa Mộc. Dường như từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đứng bên cạnh Hà Ích Chiêu thì dù trời có sập xuống, Hứa Mộc cũng chẳng lo lắng gì.
Chính vì thế, từ hồi còn học tiểu học, Hứa Mộc đã quen chia sẻ mọi nỗi buồn và những bí mật không thể nói với người khác của mình với Hà Ích Chiêu và anh ấy luôn có cách giúp cô giải quyết chúng một cách dễ dàng.
Chỉ là lần này, Hứa Mộc lại có một bí mật không thể nói với Hà Ích Chiêu. Điều đó khiến cô bỗng cảm thấy như mình đang dần xa cách với anh ấy.
Hà Ích Chiêu cũng có cảm giác tương tự. Vì mấy tháng gần đây, Hứa Mộc cư xử rất khác thường. Bình thường, hầu như ngày nào cô cũng gọi cho anh ấy ít nhất một lần. Bất kể là lúc ăn cơm, đi học, vào thư viện hay đi mua đồ ăn vặt, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất cô cũng vui vẻ kể cho anh ấy nghe.
Anh ấy cũng đã quen với việc cô luôn ríu rít phía sau mình. Thế nhưng gần đây, đừng nói là một ngày một cuộc mà thậm chí cả tháng cô cũng chẳng gọi lấy một lần. Ngay cả khi anh ấy chủ động gọi cho cô, cô cũng tắt máy. Điều này khiến Hà Ích Chiêu lo lắng không thôi.
Khi hai người đi đến chỗ đặt những thiết bị thể thao, Hà Ích Chiêu dừng bước, quay sang hỏi Hứa Mộc: “Dạo này em gặp chuyện gì à?”
Tim Hứa Mộc khẽ thắt lại, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra như không có chuyện gì: “Dạo này bọn em học giải phẫu, được thầy dẫn vào phòng thí nghiệm, nhìn thấy mấy cái xác ngâm trong formalin, còn có cả xác khô nữa. Thầy còn bắt bọn em thực hành mổ động vật. Anh cũng biết mà, từ nhỏ em đã thích mấy loài động vật nhỏ. Bây giờ nhìn thấy mấy con thỏ đáng yêu như vậy, em thực sự không nỡ xuống tay. Cũng vì chuyện này nên em cứ bứt rứt mãi.”
Nói rồi, Hứa Mộc nắm lấy thanh xà đơn, cúi đầu thở dài một tiếng. Hà Ích Chiêu đi vòng ra trước mặt cô, cặp lông mày khẽ nhướng lên, đôi mắt sâu thẳm ánh lên ý cười: “Nhát gan thế mà cũng đòi học y.”
Hứa Mộc bỗng thấy sống mũi cay cay. Cô đâu có thích ngành y, chẳng qua cô chỉ muốn được ở gần Hà Ích Chiêu hơn nên mới thi vào thành phố Nam, chọn một trường đại học y ngay cạnh trường anh ấy mà thôi. Nhưng cô chưa từng nói với Hà Ích Chiêu những điều ấy. Lúc điền nguyện vọng thi đại học, cô còn ra sức khoác lác với anh ấy rằng da mình trắng, sau này nhất định sẽ là một thiên sứ áo trắng.
Trong lúc cô đang chìm trong suy nghĩ, bỗng một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Hứa Mộc ngẩng đầu lên, đôi mắt Hà Ích Chiêu vẫn trong trẻo như trước, nhưng trong sự trong trẻo ấy lại có thêm chút ấm áp mà cô đã lâu không cảm nhận được. Cô nghe thấy anh ấy dịu dàng nói: “Mộc Mộc, có chuyện gì cũng đừng tự mình gánh lấy. Nếu không tiện nói với chú Hứa thì cứ nói với anh, biết chưa?”
Giọng nói của Hà Ích Chiêu có một sức hút kỳ lạ, ấm áp đến mức khiến tim Hứa Mộc khẽ run lên. Nỗi ấm ức dồn nén bấy lâu bỗng chốc muốn vỡ òa, cô suýt chút nữa đã bật khóc. Dưới ánh trăng dịu nhẹ, cô nhẹ nhàng gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng.
Trên đường về, cả hai đều mang những tâm sự riêng. Hà Ích Chiêu cảm thấy rất kỳ lạ. Trước đây, mỗi lần về nhà, Hứa Mộc đều háo hức hẹn anh ấy từ mấy ngày trước đó. Có những lần anh ấy vốn không định về, nhưng sợ cô lơ đễnh đi lạc hoặc ngồi nhầm chuyến, anh ấy vẫn sắp xếp lại công việc để đi cùng cô.
Thế mà lần này, Hứa Mộc về lúc nào mà anh ấy không hề hay biết. Nếu không phải tình cờ gặp được, có lẽ anh ấy còn chẳng biết cô đang ở nhà.
Hà Ích Chiêu trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Ngày mai em về lại trường à?”
Hứa Mộc khẽ gật đầu: “Ừm, mai em về.”
“Vé mấy giờ? Anh đổi giờ đi cùng em.”
Nghe vậy, Hứa Mộc giật mình ngẩng đầu lên, vội vàng nói: “Không cần đâu!”
Câu nói ấy bật ra quá nhanh, lại quá dứt khoát, vang lên giữa con phố tĩnh lặng, khiến Hà Ích Chiêu sững sờ một lúc!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp có biến rồi, sắp có biến rồi! Anh A Chiêu nhà ta ngơ ngác chẳng hiểu gì luôn~