Sắc mặt Mã Minh Chi tái nhợt lại, không còn giữ nổi dáng vẻ hùng hổ vừa rồi nữa. Bà ta quay sang nhìn ba Hứa. Ba Hứa vốn đang rất giận dữ. Từ sau khi mẹ Hứa Mộc mất, ông luôn mong muốn có thể gả con gái cho một người đáng tin cậy, như vậy thì sau này xuống dưới đó gặp mẹ cô, ông cũng có thể yên lòng. Bây giờ lại đột nhiên xảy ra chuyện này khiến ông khó mà chấp nhận được.
Tất nhiên là ông không nỡ đuổi Hứa Mộc đi, cũng không thể không thừa nhận những rủi ro mà Tống Đàm vừa nói. Nhưng ông rõ ràng là người mà con gái mình thích chính là thằng nhóc nhà họ Hà ở bên cạnh cơ mà? Sao vừa chớp mắt một cái đã thành với thằng nhóc họ Tống này rồi? Thế giới của người trẻ tuổi bây giờ thật điên rồ, khiến ba Hứa nhất thời cảm thấy có chút bối rối, nhưng rồi ông lại nhớ đến hồi trẻ mình cũng từng rất cuồng nhiệt. Đột nhiên, ông cảm thấy đúng là “cha nào con nấy”, thế là bỗng chốc suy nghĩ thông suốt hẳn ra.
Sắc mặt ông dịu lại. Ông nhẹ giọng nói với Tống Đàm và Hứa Mộc: “Ngồi đi! Ngồi xuống nói chuyện đi, đứng đấy làm gì nữa?”
Sau đó, ông lại trừng mắt nhìn Mã Minh Chi một cái: “Em cũng ngồi xuống đi!”
Cả ba người đều không theo kịp sự thay đổi đột ngột của ba Hứa, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau rồi ngồi xuống.
Thái độ của ba Hứa thay đổi hẳn, ông không còn giận dữ nữa mà nhẹ nhàng hỏi Tống Đàm: “Vậy hai đứa tính thế nào?”
Tống Đàm bình tĩnh đáp: “Còn một tháng nữa là nghỉ hè, sang học kỳ sau cần nhờ hai bác giúp làm thủ tục xin học ngoại trú cho Hứa Mộc. Dù sao thì với tình trạng hiện giờ của cô ấy, ở ký túc xá cũng không tiện lắm. Cháu có một căn hộ ở thành phố Nam, cách trường học không xa lắm. Học kỳ sau cháu cũng đi thực tập nên sẽ dọn ra ngoài ở, như vậy cũng tiện chăm sóc cô ấy.”
Hứa Mộc sững sờ, sao anh chưa từng bàn trước với cô chuyện này chứ? Thế này chẳng phải là đang tính sống chung luôn rồi sao? Cô chưa từng sống chung với đàn ông bao giờ! Chỉ vừa nghĩ đến đó, cô cảm thấy toàn bộ sự trong sạch của mình như vỡ vụn.
Ba Hứa tiếp tục hỏi: “Vậy sau khi sinh con thì sao? Ba mẹ cậu có thể chăm không?”
Tống Đàm lập tức trả lời: “E là không thể ạ.”
Ba Hứa nhíu mày: “Vậy ý cậu là cậu định nhờ tôi và bác Mã giúp hai đứa trông con à?”
Mã Minh Chi lập tức lên tiếng: “Còn chưa biết Nhã Nhã sẽ thi đại học ở đâu, có khi tôi còn phải ra tỉnh ngoài để chăm sóc con bé nữa!”
Tống Đàm lạnh lùng liếc bà ta một cái rồi tiếp tục nói với ba Hứa: “Cháu đã tìm hiểu vài trung tâm chuyên nghiệp, đến lúc đó sẽ thuê bảo mẫu toàn thời gian. Khi cháu bận công việc, bảo mẫu sẽ chăm sóc cho đứa bé. Còn những lúc khác, cháu sẽ tự lo liệu.”
Mã Minh Chi lại chen vào: “Chi phí thuê bảo mẫu bây giờ đắt đỏ lắm. Một tháng cũng phải tốn mất mấy ngàn, nếu thuê bảo mẫu toàn thời gian thì cũng phải hơn chục ngàn đấy.”
Tống Đàm vẫn bình thản đáp: “Chuyện đó cháu sẽ lo.”
Một câu nói khiến Mã Minh Chi nghẹn họng, không cãi lại được. Khóe miệng Hứa Mộc khẽ nhếch lên, trong lòng muốn bấm like cho “đại thần Tống” ngay lập tức. Lời nói của anh đầy sắc bén và lạnh lùng. Thật không ngờ kỹ năng phản đòn của anh lại lợi hại như vậy. Nhưng ngay sau đó, Hứa Mộc chợt nhận ra một điều đáng buồn: nếu sau này sống chung với anh, liệu có phải cô sẽ trở thành bao cát chịu trận không?
Ba Hứa nghe ngữ điệu của Tống Đàm rồi vô thức liếc nhìn những món quà mà anh mang đến, trong lòng đã có tính toán. Ông chậm rãi hỏi: “Nhà cậu làm nghề gì?”
Hứa Mộc lập tức dựng thẳng tai lên, bởi vì cô cũng rất tò mò chuyện này.
Tống Đàm chỉ bình thản đáp: “Buôn bán nhỏ thôi ạ.”
Trong suy nghĩ của Hứa Mộc, “buôn bán nhỏ” nghĩa là mở tiệm tạp hóa, hoặc mấy cửa hàng đồng giá 2 tệ gì đó. Bảo sao ba mẹ anh không có thời gian chăm cháu, mở cửa tiệm rất vất vả, phải luôn túc trực trông coi, đúng là cũng chẳng dễ dàng gì.
Sau đó, ba Hứa lại hỏi đủ thứ linh tinh nhưng Tống Đàm đều trả lời trơn tru, không để lộ bất kỳ sơ hở nào, khiến ông không tìm được điểm nào để bắt bẻ. Cuối cùng, ba Hứa đành chịu thua, ông quay sang nói với Mã Minh Chi: “Cũng không còn sớm nữa, em đi nấu cơm đi.”
Bình thường, mỗi khi về nhà, Hứa Mộc đều lập tức chạy sang nhà bên cạnh tám chuyện với dì Hà một lúc. Nhưng lần này, cô lại không dám qua đó. Cô còn lén lút nói với ba Hứa: “Chuyện này… ba đừng nói với dì Hà và nhà họ nhé.”
Ba Hứa tức tối gõ một cái lên đầu cô: “Còn biết xấu hổ à?!”
Nhà họ Hứa có tổng cộng ba phòng, nếu bình thường thì Hứa Mộc có thể ngủ chung phòng với Hứa Nhã, còn phòng trống để cho Tống Đàm, như vậy là vừa đủ.
Nhưng từ nhỏ, Hứa Nhã đã có tính cách cô lập và một thói quen khó hiểu, đó là không cho phép bất kỳ ai bước vào phòng mình, kể cả Mã Minh Chi.
Trước đây, có lần Mã Minh Chi vào phòng để thay chăn ga cho cô bé, Hứa Nhã đã tức giận đến mức bỏ nhà đi suốt một ngày một đêm, khiến ba Hứa lo lắng đến nỗi phải chạy đến đồn cảnh sát báo án. Từ đó về sau, không ai trong nhà dám bước vào “cấm địa” của cô bé nữa.
Hứa Mộc đã nhiều lần tò mò suy đoán xem trong phòng của Hứa Nhã có bí mật gì. Chẳng lẽ cô bé có sở thích đặc biệt nào đó, ví dụ như cất giấu xác động vật đầy phòng? Hay thực ra cô bé có xu hướng giới tính khác biệt, thích đóng cửa phòng lại rồi mặc đồ của đàn ông?
Dù có nhiều suy đoán như vậy nhưng Hứa Mộc cũng chỉ dám tưởng tượng vậy thôi chứ không có ý định hỏi thẳng Hứa Nhã vì cô biết cô bé sẽ chẳng buồn đáp lại. Ở trong nhà, Hứa Nhã gần như không có cảm giác tồn tại bởi cô bé rất ít khi chủ động giao tiếp với ai.