Tranh Thủ Yêu Anh Đi

Chương 4.3

Vì vậy, có thể nói, sự ra đời của Hứa Nhã cũng không được vẻ vang cho lắm. Khu phố cũ đông người lắm miệng nên từ nhỏ, Hứa Nhã đã phải chịu những ánh mắt dò xét và lời bàn tán của những người xung quanh. Vì lớn lên trong môi trường như vậy nên dần dần, cô bé trở nên trầm lặng, có phần tự ti và khép kín.

Hứa Mộc nhìn Hứa Nhã một chút rồi nói với cô ấy: “Em vào phòng trước đi, chị có chuyện cần bàn với ba mẹ.”

Còn một tháng nữa, Hứa Nhã sẽ thi đại học. Bài vở nhiều đến mức chất chồng nên cô ấy cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi đứng dậy đi vào phòng.

Trên đường đến đây, hai người đã bàn bạc qua và quyết định để Hứa Mộc nói ra chuyện này trước. Dù sao cô cũng là con gái ruột của ba, cô không tin ba lại có thể cầm dao chém cô thật.

Vì thế, sau khi Tống Đàm ngồi xuống được một lúc, Hứa Mộc đi qua đi lại mấy vòng. Sau khi xác định vị trí đứng của mình gần ngay sát cửa để tiện cho việc chạy trốn bất cứ lúc nào, cô nhìn về phía ba Hứa và Mã Minh Chi trong phòng khách, buông một câu: “Chuyện là… con có thai rồi!”

Chỉ vài chữ đơn giản mà tựa như sét đánh ngang tai. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của hai vợ chồng lập tức tối sầm lại.

Phản ứng đầu tiên của ba Hứa là trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tống Đàm. Ánh mắt ông vốn đang mang theo chút dò xét nhưng giờ đây đã chuyển thành phẫn nộ như thể nhìn kẻ thù gϊếŧ cha.

Nhưng ba Hứa còn chưa kịp bùng nổ, Hứa Mộc đã vội nói thêm: “Bọn con quyết định sẽ sinh đứa bé này ra.”

Lúc này, ba Hứa còn chưa kịp lấy dao thì Mã Minh Chi đã nhảy dựng lên trước: “Thật đúng là hoang đường! Chồng à, vậy mà lúc trước anh còn bảo Hứa Mộc hiểu chuyện hơn Nhã Nhã. Bây giờ thì hay rồi, anh nhìn đi, đây là đứa con gái ngoan của anh đấy hả? Còn đang đi học mà đã để người ta làm to bụng! Nếu để người ngoài biết được chuyện này, nhà họ Hứa chúng ta còn mặt mũi nào nữa? Anh bảo Nhã Nhã sau này phải sống thế nào đây?”

Khóe miệng Hứa Mộc giật giật. Bản thân cô còn chưa lo đến chuyện mình chưa cưới mà đã có thai mà Mã Minh Chi đã lo cô làm mất mặt con gái bà ta. Đúng là mẹ ruột có khác!

Hai bên thái dương ba Hứa giật giật. Ông chỉ tay vào cô, lớn tiếng quát: “Lại đây ngay!”

Hứa Mộc biết rõ mình đã phạm tội tày trời. Cô rón rén bước đến trước mặt ba Hứa và Mã Minh Chi.

Mã Minh Chi đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lập tức đi bỏ đứa bé này ngay! Nếu cô dám sinh nó ra thì sau này đừng quay về cái nhà này nữa.”

Từ trước đến nay, Hứa Mộc chưa từng có thiện cảm với Mã Minh Chi. Cô thân thiết với dì Hà hơn nhiều so với bà ta. Nếu bây giờ dì Hà biết chuyện, chắc chắn bà ấy sẽ không ép cô như vậy.

Tống Đàm vẫn ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, im lặng quan sát phản ứng của bọn họ. Hứa Mộc chưa từng kể với anh về hoàn cảnh gia đình mình, một phần là vì cô cảm thấy bản thân chỉ vô tình mang thai con của Tống Đàm, dù xét trên phương diện tình cảm hay quan hệ thì giữa hai người cũng không có sự ràng buộc quá lớn.

Hai là vì gia đình cô. Dù xét ở một mức độ nào đó thì đây cũng là điều khiến cô khó mà mở lời. Dù ba Hứa cũng xem như là quan tâm cô, nhưng từ khi Mã Minh Chi xuất hiện, suốt bao năm qua, sự tồn tại của bà ta giống như một cái gai trong lòng cô, khiến cô chỉ cần nhớ đến người mẹ ruột đã mất của mình là lại cảm thấy khó chịu không yên.

Mặc dù Hứa Mộc chưa từng nói ra, nhưng chỉ trong vòng mấy chục phút ngắn ngủi, Tống Đàm đã hiểu rõ mọi chuyện.

Ba Hứa cũng đồng tình với lời của Mã Minh Chi, lạnh lùng nói: “Ba không cần biết hai đứa tính toán thế nào nhưng chắc chắn không thể giữ lại đứa trẻ này! Ngay cả bản thân con vẫn còn là trẻ con, như thế này thì còn ra thể thống gì nữa?”

Hứa Mộc khẽ lắc đầu, thể hiện sự phản đối!

Mã Minh Chi tức đến mức giơ tay lên định tát cô, nhưng còn chưa kịp ra tay thì một bóng người đã chắn trước mặt Hứa Mộc.

Nhanh như chớp, Tống Đàm bắt lấy cổ tay của Mã Minh Chi, lạnh nhạt nói: “Đứa trẻ là của cháu, giữ hay không cũng không phải do hai người quyết định.”

Vừa dứt lời, anh lập tức hất tay bà ta ra, quay sang nhìn ba Hứa: “Cô ấy đã đủ 20 tuổi, cháu cũng đã 22, theo luật pháp thì cả hai đều đã đủ tuổi kết hôn. Chỉ cần Hứa Mộc đồng ý, cháu có thể lập tức cưới cô ấy. Đến lúc đó, đứa bé cũng được pháp luật bảo vệ, không ai có quyền ép cô ấy bỏ thai.”

Anh dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Chỉ là Hứa Mộc lo sẽ ảnh hưởng không tốt tới việc học nên muốn đợi sau khi tốt nghiệp rồi mới kết hôn. Dĩ nhiên là cháu tôn trọng quyết định của cô ấy. Sở dĩ hôm nay cháu về đây cùng cô ấy cũng là để thông báo với hai người một tiếng.”

Nói xong, anh lạnh nhạt liếc nhìn Mã Minh Chi: “Nếu chỉ vì mặt mũi của mà ép cô ấy phá thai, lỡ sau này cô ấy không thể sinh con được nữa thì bác có gánh nổi hậu quả ấy không?”