Tranh Thủ Yêu Anh Đi

Chương 4.2

Dĩ nhiên là trên đời này làm gì có chuyện tiền xài không hết, nhưng Hứa Mộc cảm thấy không thể vô duyên vô cớ nhận nhiều tiền của Tống Đàm như vậy. Điều này khiến cô có cảm giác cứ như mình đang bán thân cầu vinh vậy.

Nhưng nào ngờ, Tống Đàm chỉ nhàn nhạt đáp: “Sau này mỗi tháng tôi sẽ chuyển tiền vào, nếu em dùng không hết thì cứ coi như là đang giữ giúp tôi.”

Mấy chữ “giữ giúp tôi” khiến tim Hứa Mộc khẽ run lên. Bất giác, trong lòng cô xuất hiện một loại ảo giác rằng mình là nữ chủ nhân của anh.

Chẳng mấy chốc, hai người đã lên tàu. Hứa Mộc chợt nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng, cô vội vàng nói với Tống Đàm: “Đại thần Tống, mấy ngày nay tôi đã lên mạng tìm hiểu kỹ rồi. Không có giấy chứng nhận kết hôn vẫn có thể sinh con được! Bệnh viện không quan tâm đến chuyện đó, nhiệm vụ của họ là cứu người, chẳng liên quan gì đến việc có kết hôn hay không. Có rất nhiều người chẳng có giấy tờ gì nhưng vẫn có thể sinh con bình thường. Chỉ có điều là như vậy thì không thể sử dụng bảo hiểm y tế mà phải tự chi trả toàn bộ, chi phí cho việc sinh một đứa bé sẽ cao gấp mấy lần so với bình thường. Tôi đã suy nghĩ rồi, từ giờ tôi sẽ tiết kiệm, đến lúc đó chúng ta sẽ chia đôi viện phí.

Trừ khi không còn cách nào khác, nếu không thì chúng ta tuyệt đối không thể kết hôn!”

Hứa Mộc cười gượng: “À đại thần Tống, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác đâu. Chỉ là tôi không muốn kết hôn trước khi tốt nghiệp đại học mà thôi. Tôi là người có nguyên tắc!”

Tống Đàm khẽ liếc nhìn cô một cái. Anh chưa từng gặp cô gái nào thích sòng phẳng trong vấn đề tiền bạc đến vậy. Còn nữa, cô bắt đầu gọi anh là “đại thần Tống” từ bao giờ thế? Đúng là anh họ Tống nhưng anh không phải là Đại Thần nhé!

Tống Đàm không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ không vui, như thể đang muốn nói: Con của ông đây không xứng đáng được lộ diện à?

Hứa Mộc vội vàng đáp lại: “Phải giữ thể diện chứ!”

Đúng vậy, cô vẫn đang học đại học năm hai, còn hai năm nữa mới tốt nghiệp. Cô không muốn trở thành một trường hợp điển hình về việc nữ sinh đại học mang thai ngoài ý muốn rồi bị mọi người bàn tán khắp nơi đâu!

Đối với lời đề nghị của cô, Tống Đàm cảm thấy cần phải nghiêm túc suy nghĩ một chút. Nhân cơ hội này, Hứa Mộc lập tức nói tiếp: “Anh xem thế này có được không? Đến lúc đó, chúng ta cứ nói với hai bên gia đình rằng kết hôn và tổ chức đám cưới khi còn đi học sẽ ảnh hưởng không tốt tới việc học ở trường. Đợi sau này tốt nghiệp rồi sẽ bổ sung sau. Tôi sẽ giải thích với gia đình tôi, anh cũng tự giải quyết bên phía gia đình anh.”

Tống Đàm im lặng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Từ thành phố Nam đến thành phố Tô chỉ mất hơn một giờ đi tàu. Hôm qua, cô đã báo trước với ba rằng hôm nay sẽ về nhà để bàn một chuyện quan trọng.

Sau khi xuống tàu, Tống Đàm ghé mua một chai Mao Đài (1) và một cây thuốc lá Cửu Ngũ Chí Tôn (2) có giá 1.800 tệ. Hứa Mộc nhìn dáng vẻ quẹt thẻ không chớp mắt của anh, thầm cảm thấy thắc mắc không biết gia đình của Tống Đàm làm nghề gì? Tuy nhìn anh không có vẻ gì là một cậu ấm nhà giàu, nhưng từng cử chỉ và phong thái của anh dường như lại cho thấy gia cảnh của anh không hề tầm thường.

Khi Hứa Mộc dẫn Tống Đàm về nhà, cả gia đình cô đều có mặt, bao gồm cả Mã Minh Chi và em gái cô - Hứa Nhã.

Cả nhà họ Hứa đều có chút kinh ngạc khi thấy cô dẫn theo một bạn học nam về. Thật ra, dẫn bạn học nam về nhà chơi cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ nhưng điều khiến họ bất ngờ chính là những món quà mà cậu bạn này đang xách theo trên tay. Giá trị của chúng lập tức khiến ba Hứa và Mã Minh Chi nhận ra có điều gì đó không ổn.

Dù vậy, hai vợ chồng vẫn giữ thái độ lịch sự, mời Tống Đàm vào nhà uống trà.

So với chị gái Hứa Mộc, Hứa Nhã có tính cách hoàn toàn trái ngược. Khi cô bé chào đời, Mã Minh Chi vẫn chưa chính thức bước chân vào nhà họ Hứa nên ba Hứa phải sắp xếp cho hai mẹ con họ sống trong một căn nhà thuê ở khu phố cũ. Khi đó, ông chỉ có thể tranh thủ thời gian, viện cớ đi công tác để lừa gia đình rồi mới nhân cơ hội đó đến thăm họ.

--------------------

(1): là một loại rượu trắng nổi tiếng của Trung Quốc, có nguồn gốc từ thị trấn Mao Đài, tỉnh Quý Châu. Đây là một trong những loại rượu cao cấp và đắt đỏ nhất của Trung Quốc, thường được dùng trong các buổi tiếp khách quan trọng, sự kiện ngoại giao hoặc làm quà tặng.

(2): là một giống thuốc lá nổi tiếng của Trung Quốc, thường gắn liền với hình ảnh xa hoa và đẳng cấp.