Hứa Mộc giật mạnh tay lại, khuôn mặt lộ rõ sự tức giận. Bên cạnh Tống Đàm chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Người thì vô duyên vô cớ tỏ ra ân cần, kẻ thì nịnh nọt rồi cười tít mắt làm nũng. Thế nhưng, chưa từng có cô gái nào lại vô cớ tỏ thái độ khó chịu với anh. Điều này khiến anh cảm thấy có chút khó hiểu. Nhớ lại câu “anh không phải là người mà tôi muốn làm ba của con mình”, anh bỗng cảm thấy có hơi khó chịu.
Tống Đàm cân nhắc đến tình trạng cơ thể hiện tại của Hứa Mộc nên mỗi lần đưa cô đi ăn, anh đều chọn những nơi sạch sẽ, thậm chí còn không hề tiếc tay mà gọi một bàn đầy món ăn, khiến Hứa Mộc có cảm giác như anh đang vỗ béo cô vậy.
Sau bữa ăn, trên suốt quãng đường đi bộ quay về kí túc xá, bầu không khí giữa hai người có chút gượng gạo. Hứa Mộc bực bội đi phía trước, còn Tống Đàm thì vẫn ung dung, một tay đút túi quần, thong thả theo sau.
Kết quả là vì đi quá nhanh, Hứa Mộc bất cẩn trật chân, suýt thì ngã. May mà Tống Đàm phản ứng nhanh, anh lập tức đỡ lấy cô rồi thuận thế kéo cô vào trong lòng…
Nghĩ đến đứa bé trong bụng, Hứa Mộc giật mình hoảng sợ. Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã ngẩng đầu trong vô thức và chạm phải ánh mắt của Tống Đàm.
Ánh trăng mờ ảo phủ lên mái tóc Tống Đàm, khiến những đường nét sắc lạnh thường ngày trên gương mặt anh trở nên thanh tú và ôn hòa hơn. Hứa Mộc cảm thấy gương mặt của người đàn ông trước mặt bỗng nhiên trở nên thật xa lạ, xa lạ đến mức khiến cô khẽ rung động. Cô khẽ mở môi, chậm rãi hỏi: “Đại thần Tống, hôm đó, chúng ta thật sự đã… làm rồi sao?”
Đến bây giờ cô vẫn chưa dám tin mình và người đàn ông trước mặt đã phát sinh quan hệ. Nếu thật sự có thì chí ít cũng phải để cô nhớ được chút gì chứ, chẳng hạn như dáng vẻ lúc anh không mặc quần áo, như vậy mới không uổng công! Nhưng vấn đề là, dù cô có cố gắng lục lọi trong trí nhớ đến mấy cũng không tìm thấy chút dấu vết nào. Điều này khiến cô không khỏi nghi ngờ liệu chuyện mình mang thai có phải là một trò đùa không?
Tống Đàm cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt màu trà lóe lên chút ý cười đầy ẩn ý: “Muốn thử lại lần nữa không?”
Hứa Mộc giật bắn mình. Cô lập tức bật người thoát ra khỏi vòng tay của anh rồi vội vàng nói: “Cái đó… sáng mai gặp nhau trước cổng trường nhé! À, anh không cần đến tận ký túc xá đón tôi đâu. Bye bye!”
Nói xong, cô vừa định xoay người chạy trốn thì bị Tống Đàm giữ lại. Ngay sau đó, cô cảm giác có một thứ gì đó được nhét vào tay mình. Cô cúi đầu nhìn, hóa ra đó là một chiếc thẻ ngân hàng. Cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu thì nghe Tống Đàm lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn con tôi sinh ra bị suy dinh dưỡng. Mật khẩu là sinh nhật của tôi và em, 825111.”
Ngày 1 tháng 11 là sinh nhật của Hứa Mộc, vậy thì ngày 25 tháng 8 chính là sinh nhật của Tống Đàm sao? Hóa ra anh cung Xử Nữ! Hứa Mộc thầm nghĩ trong lòng nhưng ngay sau đó, dường như cô chợt nhớ ra điều gì đó. Cô lập tức hỏi: “Anh biết ngày sinh của tôi từ khi nào vậy?”
“Trong hồ sơ bệnh án có ghi.”
Hứa Mộc hít sâu một hơi. Cô và Tống Đàm mới gặp nhau vài lần nhưng anh lại luôn khiến cô có cảm giác như thể anh đã nắm rõ tổ tiên mười tám đời nhà cô vậy. Nhưng thực tế chứng minh, anh có trí nhớ quá tốt, những gì từng đọc qua anh đều có thể nhớ không sót chữ nào.
Hứa Mộc không nói gì nữa. Cô cầm lấy tấm thẻ rồi xoay người quay về ký túc xá. Nhưng đi đến dưới lầu, cô lại suy nghĩ một chút, sau đó vòng ngược trở lại cây ATM trong trường để kiểm tra số dư. Vừa nhìn thấy năm con số hiển thị trên màn hình, cả người cô run lên. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô cảm giác như mình vừa được tiếp thêm năng lượng, toàn thân bừng bừng khí thế. Cô đột nhiên có cảm giác như mình đang toát ra khí chất của một nữ đại gia.
Nhưng trong mắt ba người bạn cùng phòng, trên người Hứa Mộc của buổi tối hôm nay lại toát lên phong thái của một nữ thổ phỉ…
Sáng hôm sau, Hứa Mộc phấn chấn đeo túi nhỏ đi đến trước cổng trường đại học. Từ xa, cô đã trông thấy Tống Đàm mặc áo hoodie trắng. Phải thừa nhận rằng anh mặc đồ trắng trông rất đẹp trai, một vẻ đẹp vừa lạnh lùng lại vừa kiêu ngạo. Đường nét gương mặt sắc sảo nhưng không mất đi vẻ dịu dàng, đôi mắt màu trà nhạt tĩnh lặng đến mức khiến người khác cảm thấy anh mang một vẻ bí ẩn.
Hứa Mộc đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi mới tiến về phía anh. Tống Đàm liếc nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy ba lô từ tay cô rồi bắt một chiếc taxi, đưa cô đến nhà ga.
Trên đường đi, Hứa Mộc nói với anh: “Tiền trong thẻ đủ cho tôi sống cả nửa năm rồi. Thế này cũng nhiều quá, tôi không dùng hết đâu.”