Nghĩ vậy, anh lập tức hỏi cô đã ăn chưa. Hứa Mộc lắc đầu. Thế là Tống Đàm rất tự nhiên mà dẫn cô đến nhà hàng bên ngoài trường học.
Dọc đường đi, Hứa Mộc sợ bị người khác nhìn thấy nên cô cố ý chọn đường tắt mà đi. Cũng may là trời đã tối, không có ai chú ý đến bọn họ.
Hứa Mộc cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ đã dồn nén suốt mấy ngày qua của mình: “Đại thần Tống, là thế này… Tôi cảm thấy nếu sau này không thể có con, cả đời này không được làm mẹ thì đó chắc chắn là một sự tiếc nuối rất lớn đối với tôi. Thế nên, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi không thể để bản thân phải hối hận, tôi phải đánh cược một phen, ít nhất cũng phải để lại một đứa con cho mình.”
Tống Đàm khẽ gật đầu, không tỏ thái độ gì.
Thấy anh không phản ứng, cô tiếp tục nói: “Với lại, đứa bé này là của anh. Tuy rằng anh không phải là người mà tôi muốn làm ba của con mình, nhưng xét về gen của anh, biết đâu con tôi sau này cũng là thiên tài, vậy thì sao có thể để một nhân tài tương lai của đất nước bị chôn vùi như thế này được!”
Tống Đàm liếc mắt nhìn cô, suýt nữa thì hỏi thẳng: Thế người em muốn làm ba của con mình là ai? Là Hồ Ca hay Trần Vỹ Đình à?
Nhưng cuối cùng anh vẫn im lặng.
Hứa Mộc tiếp tục nói: “Nhưng mà, kết hôn thì chắc không cần thiết đâu nhỉ? Dù sao thì… tôi cảm thấy hôn nhân phải dựa trên tình yêu mới đúng. Anh thấy vậy có đúng không?”
Cô tự thấy lập luận của mình vô cùng hợp lý. Nhưng không ngờ, Tống Đàm lại điềm nhiên đáp: “Tôi không muốn con mình sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn. Hơn nữa, sau này làm giấy khai sinh cũng cần phải cung cấp giấy chứng nhận kết hôn.”
Anh ngừng lại một chút rồi bình thản nói tiếp: “Còn về tình yêu, tuy rằng hiện tại tôi không có cảm giác gì với em, nhưng chỉ cần tôi muốn thì không có gì là tôi không làm được. Tôi cũng mong em hãy tranh thủ thời gian mà yêu tôi đi.”
Hứa Mộc sửng sốt. Cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng thẳng tắp của Tống Đàm, chiếc áo khoác đen đơn giản mà chỉnh tề càng làm tôn lên dáng vẻ trầm ổn, dứt khoát của anh. Trông anh hoàn toàn không giống một sinh viên đại học mà cứ như một tổng tài bá đạo bước ra từ tiểu thuyết!
Nhưng vấn đề là… anh trai à, anh đâu có phải tổng tài! Vậy thì anh ra vẻ bá đạo làm gì cơ chứ?!
Còn cái câu “tranh thủ thời gian mà yêu tôi đi” là sao? Đây là lời mà con người có thể nói ra sao? Yêu mà cũng có thể “tranh thủ thời gian” được sao? Anh dạy tôi cách “tranh thủ” đi, tôi thật sự rất muốn biết đấy!!!
Hứa Mộc đã hoàn toàn phát điên!
Thấy cô không theo kịp, Tống Đàm liền quay đầu lại thì thấy cô vẫn đang đứng đó, tóc tai rối bù bay trong gió, sắc mặt bấn loạn như vừa bị trời giáng cho một cú sét ngang đầu. Anh khẽ nhíu mày nhưng không nói gì mà chỉ cởϊ áσ khoác của mình ra và khoác lên vai cô, sau đó, anh nắm lấy tay cô và kéo cô đi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Mộc được cảm nhận rõ ràng bàn tay của anh. Nó ấm áp và rộng lớn. Các khớp ngón tay thon dài và đẹp đẽ.
Nhưng mà! Ai cho anh nắm tay cô hả?!
----------------
Tác giả có lời muốn nói:
💢 Chuyện thường ngày giữa tác giả và đại thần Tống 💢
Tôi thật sự muốn lấy dép vả vào mặt anh đấy! Ngầu cái gì mà ngầu? Ngầu cái gì mà ngầu hả?! Có giỏi thì trong một ngày anh xây cho tôi cái tòa nhà 28 tầng đi!
Hôm sau, đại thần Tống đã làm một mô hình tòa nhà 28 tầng rồi đưa nó đến trước mặt tôi…