Sáng hôm sau, Tiểu Nha với vẻ mặt kỳ quái, xách theo một túi đồ ăn sáng, ném lên giường Hứa Mộc: “Của cậu đấy.”
Hứa Mộc ngẩng đầu với cặp mắt thâm quầng: “Ai gửi thế?”
Tiểu Nha cười hì hì, làm ra vẻ mặt thần bí ghé sát lại gần cô và nói: “Mình không biết, thấy nó được để ở chỗ bảo vệ. Này này, chị đại Hứa, mình không nhìn ra nha! Hóa ra cậu cũng có người theo đuổi đấy?”
Hứa Mộc cầm lấy túi đồ, phát hiện ngoài đồ ăn sáng còn có một quả táo đặt bên cạnh, trong đầu cô lập tức nghĩ ngay đến đại thần Tống. Thế là, trên mặt cô thoáng hiện lên một tia chột dạ.
Chết rồi! Hôm qua cô quên bàn bạc với đại thần Tống một chuyện rất quan trọng!
Thế là cô lập tức bật dậy khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt chải đầu rồi lén lút chạy ra ban công, lục tìm số điện thoại kia rồi bấm gọi. Điện thoại mới vừa đổ chuông mấy tiếng thì đối phương đã bắt máy: “Chào buổi sáng.”
Giọng nói của anh trầm thấp mà dễ nghe.
Hứa Mộc hạ giọng hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Tống Đàm nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Ừm, có chút chuyện…”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi đáp: “Tôi đang ở một công trường xây dựng ở Thượng Hải. Sáng nay mới đến, chắc sẽ phải ở lại vài ngày. Có gấp lắm không?”
Nghe vậy, Hứa Mộc vội nói: “Không gấp, không gấp! Anh cứ làm việc của mình đi, để sau rồi nói cũng được!”
Nghĩ đến việc đại thần Tống còn đang vất vả kiếm tiền mua sữa bột, cô không dám làm phiền nữa mà chuẩn bị cúp máy.
Trước khi ngắt điện thoại, Tống Đàm nhắc nhở cô: “Nhớ ăn sáng nhé.” Sau đó, anh cúp máy.
Những ngày sau đó, sáng nào Hứa Mộc cũng nhận được đồ ăn sáng từ chỗ bảo vệ ký túc xá. Cả phòng ký túc xá đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy hoài nghi, ráo riết truy hỏi rốt cuộc vị hiệp sĩ nào đã ra tay nghĩa hiệp như vậy.
Cuối cùng, vì tò mò đến nỗi không thể chịu nổi nữa, chị Cúc Hoa quyết định sáng sớm sẽ ra cổng ký túc xá rình rập vào lúc sáu giờ rưỡi, quyết tâm vạch trần chân tướng.
Kết quả là, không biết Tống Đàm đã nhờ ai mang đồ đến mà chỉ thấy trong bức ảnh được chị Cúc Hoa chụp lại là một người đàn ông cao chưa đến 1m6, để một chòm râu dê nhỏ, giữa chòm râu còn thấp thoáng một cái nốt ruồi mờ mờ khó thấy. Chị Cúc Hoa nhìn thấy mà cảm giác không chịu nổi, đến mức phải đặt cho anh ta một biệt danh là anh dê nhỏ.
Từ đó, tin đồn về một anh chàng si tình với biệt danh dê nhỏ theo đuổi Hứa Mộc nhanh chóng lan truyền khắp ký túc xá nữ, khiến danh tiếng của Hứa Mộc tụt dốc không phanh, dù thực ra danh tiếng của cô cũng chẳng cao lắm.
Cùng lúc đó, trên mạng xã hội lan truyền một bộ ảnh chụp Tống Đàm cùng một cô gái bí ẩn sóng vai đi dạo trong khuôn viên trường Đại học Khoa học và Công nghệ. Tin tức này lập tức gây xôn xao trong băng đảng nhà họ Tống, rất nhiều người bắt đầu lùng sục danh tính của cô gái trong ảnh.
Chị Cúc Hoa vừa lướt thấy ảnh đã lập tức kéo Hứa Mộc lại, hạ giọng nói: "Em xem này! Chiếc váy mà cô gái này mặc trông giống hệt váy của em luôn đó.”
Ấy thế mà không ai nghĩ đến Hứa Mộc, khiến cô tự dưng có cảm giác có hơi… tự ti một chút.
Trong thời gian đó, Hà Ích Chiêu cũng gọi điện cho cô nhưng vì chột dạ, Hứa Mộc không dám bắt máy.
Thấm thoát đã đến thứ Sáu, cả người Hứa Mộc uể oải, vừa định mở điện thoại đặt đồ ăn thì màn hình bỗng sáng lên. Hứa Mộc lấy điện thoại ra, thấy Tống Đàm gọi đến. Cô lén lút nhìn xung quanh rồi che điện thoại lại, nhỏ giọng nói: “Alo.”
Một giọng nói trầm ấm mà đầy sức hút vang lên ở đầu dây bên kia: “Xuống đây.”
Hứa Mộc chỉ kịp khoác lên người một chiếc váy cotton đơn giản rồi vội vàng chạy xuống lầu. Vừa ra khỏi ký túc xá, cô liền nhìn thấy Tống Đàm đang đứng dưới ánh đèn đường. Ánh sáng màu vàng nhạt kéo dài bóng của anh, khiến anh trông cao lớn và toát ra một sự kiêu ngạo, dường như… trên đôi môi anh thấp thoáng một nụ cười.
Cô chỉ liếc nhìn anh một cái rồi lập tức cúi đầu, giả bộ như không quen biết. Cô rảo bước về phía rừng cây nhỏ bên cạnh. Tống Đàm cũng không vội, anh chỉ ung dung đi theo sau, giữ một khoảng cách vừa đủ với cô. Mãi đến khi bước vào con đường rải đá cuội dưới tán cây, Hứa Mộc mới dừng chân, quay lại nhìn người đang chậm rãi bước tới.
Mấy ngày không gặp, Tống Đàm phát hiện Hứa Mộc gầy đi trông thấy, quầng thâm hiện lên rõ rệt dưới đôi mắt, làn da trắng ngần càng khiến gương mặt cô thêm phần tiều tụy. Anh vô thức nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ngủ không ngon à?”
Hứa Mộc gật đầu. Cô không phủ nhận mà chỉ thở dài: “Ngủ ngon thế nào được chứ?”
Tống Đàm chợt nghĩ đến vẫn còn hơn bảy tháng nữa… Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn. Anh phải nghĩ cách giải quyết.