Tống Đàm thong thả đặt tách cà phê xuống, bình thản nói: "Cuối tuần sau, tôi sẽ cùng em về nhà, nói chuyện rõ ràng với ba mẹ em, cũng tiện thể cầu hôn luôn. Nếu họ đồng ý, tôi sẽ sắp xếp để em gặp ba mẹ tôi. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tuần sau nữa chúng ta có thể làm đám cưới.
Về vấn đề tiền sinh hoạt của em, tôi sẽ hỏi ý kiến ba mẹ em trước. Nếu không có vấn đề gì thì từ tháng này trở đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Những vấn đề sau đó, để khi nào đến nhà em, tôi sẽ bàn bạc cụ thể với họ.”
Lúc này, Hứa Mộc đã hoàn toàn hóa đá. Cô bỗng cảm thấy mình giống như một học sinh tiểu học trước mặt đại thần Tống. Trong khi cô vẫn còn đang suy nghĩ về lời khuyên của bác sĩ hồi sáng, vậy mà đại thần Tống đã lên kế hoạch xong xuôi từ việc gặp phụ huynh, kết hôn đến chuyện sinh con? Hiệu suất có cần cao đến thế không?!
Hứa Mộc hỏi mà trong lòng cảm thấy có chút chột dạ: “Vậy… tôi có phải làm gì không?”
Tống Đàm bình tĩnh liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Ăn đi.”
“…”
Mãi đến lúc này, Hứa Mộc mới dần có phản ứng lại. Bữa ăn diễn ra trong trạng thái mơ mơ màng màng, đến khi kết thúc, Tống Đàm lấy ra một chiếc thẻ đen đưa cho nhân viên phục vụ. Hứa Mộc lén liếc nhìn, chợt nhận ra mình chỉ mới ăn no có bảy phần mà hóa đơn đã lên tới hơn một nghìn. Bỗng chốc, cô cảm thấy… đứa nhỏ này, coi như cũng không lỗ vốn nhỉ!
Nhưng vừa về đến ký túc xá, Hứa Mộc mới tỉnh táo lại. Khoan đã, không đúng! Đại thần Tống muốn cưới cô sao?! Anh có đang đùa không? Chuyện gì vậy chứ? Tại sao phải kết hôn? Nếu nhất định phải sinh, thì cũng đâu nhất thiết phải kết hôn chứ? Mà một khi cưới rồi… mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác!
Rất nhanh, cô nghĩ đến một vấn đề khác còn đau đầu hơn. Cuối tuần sau, Tống Đàm sẽ đến nhà cô cầu hôn. Vậy thì chẳng phải ba mẹ Hà Ích Chiêu cũng sẽ biết chuyện sao? Nếu ba mẹ Hà Ích Chiêu biết, vậy thì… Hà Ích Chiêu cũng sẽ biết. Nếu vậy, cô còn mặt mũi nào mà đối diện với A Chiêu nữa chứ?!
Nghĩ đến đây, Hứa Mộc bắt đầu rơi vào trạng thái lo lắng chưa từng có.
Gia đình Hà Ích Chiêu chuyển đến khi Hứa Mộc còn học mẫu giáo. Những năm đầu, cô và Hà Ích Chiêu không thân thiết lắm, dù sao anh ấy cũng lớn hơn cô một tuổi, đã là học sinh tiểu học nên hai người không có nhiều giao thiệp.
Thế nhưng, chưa đến hai năm sau, mẹ ruột của Hứa Mộc mắc bệnh nặng. Đến lúc phát hiện thì căn bệnh đã ở giai đoạn cuối.
Lúc còn sống, mẹ cô có quan hệ rất tốt với dì Hà. Trước lúc mất, bà rơi nước mắt nhờ mẹ của Hà Ích Chiêu giúp chăm sóc con gái mình. Dì Hà đương nhiên ghi nhớ lời này trong lòng.
Sau khi mẹ của Hứa Mộc mất, ba cô phải gánh vác cả gia đình và thường xuyên đi công tác vì tính chất công việc. Thế nên, dì Hà đã dặn cô đến nhà họ ăn cơm mỗi ngày sau khi tan học.
Bởi vì Hứa Mộc từ nhỏ đã cô đơn nên dì Hà luôn xem cô như con gái ruột, lo lắng cô sau này sẽ đi sai đường. Vì vậy, bà ấy đã dạy Hà Ích Chiêu phải chăm sóc em gái, không để người khác bắt nạt cô, không để cô chịu bất kỳ sự ấm ức nào, dành nhiều thời gian ở bên em gái, sau giờ học thì phải kèm cô ôn bài, …
Vì thế, dưới sự bảo bọc của ba mẹ Hà và Hà Ích Chiêu, Hứa Mộc lớn lên từng ngày. Mỗi lần ba mẹ Hà dẫn Hà Ích Chiêu đi chơi, họ nhất định sẽ đưa Hứa Mộc theo. Khi mua đồ cho Hà Ích Chiêu, họ cũng sẽ mua thêm phần cho cô. Cho nên, dù mất mẹ từ sớm, Hứa Mộc cũng chưa bao giờ cảm thấy tuổi thơ của mình bị thiếu hụt niềm vui.
Có lẽ, điều duy nhất khiến cô thất vọng chính là vài năm sau đó, ba cô đã kết hôn với một người phụ nữ khác. Bà ta tên là Mã Minh Chi và có một cô con gái chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi.
Hôm ấy, cô còn hớn hở chạy đến nhà họ Hà, khoe rằng mình vừa có thêm một cô em gái. Thế nhưng, cô còn vẫn nhớ rõ sắc mặt cả nhà họ Hà khi đó đều rất khó coi, ngay cả Hà Ích Chiêu cũng lạnh lùng khác thường.
Phải đến vài năm sau, cô mới biết được sự thật. Người em gái chỉ kém cô hai tuổi kia đã được sinh ra ngay khi mẹ ruột cô vẫn còn sống. Khi mẹ bệnh nặng, ba cô còn thường xuyên nói dối là đi công tác, nhưng thực chất… có lẽ là ông đã đến chỗ hai mẹ con họ.
Kể từ khi Mã Minh Chi bước chân vào nhà, cơn ác mộng của Hứa Mộc bắt đầu…
Đến giờ, cô vẫn còn nhớ như in cảnh tượng hôm đó, khi em gái làm vỡ ấm trà làm từ đất sét tím của ba, Mã Minh Chi không nói không rằng, tát cô một cái. Hứa Mộc ôm mặt khóc rồi chạy thẳng sang nhà họ Hà. Dì Hà vừa nhìn thấy, hốc mắt bà ấy liền đỏ hoe. Tối hôm đó, bà ấy lập tức đến tìm ba Hứa để nói chuyện. Thế nhưng, ba Hứa lại chẳng mảy may bận tâm, ông chỉ đóng vai hòa giải và bảo rằng đó là một sự hiểu lầm. Dì Hà cũng không thể nói gì thêm.
Nhưng từ đó về sau, mỗi khi ba Hứa đi công tác, dì Hà sẽ đón Hứa Mộc về nhà họ ở cùng.
Vậy nên, từ tận đáy lòng, Hứa Mộc đã sớm xem ba mẹ của Hà Ích Chiêu như ba mẹ ruột của mình. Cô cũng xem Hà Ích Chiêu là người đàn ông mà tương lai mình sẽ lấy làm chồng. Thế nhưng tin tức sét đánh ngang tai này khiến Hứa Mộc trằn trọc cả đêm không tài nào ngủ được.