Hứa Mộc cầm tách trà lên uống một ngụm rồi hắng giọng nói: “Là thế này, tôi nghĩ chúng ta vẫn chưa thực sự hiểu rõ về nhau. Nếu cứ vội vàng sinh con như vậy, sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề…”
Cô còn chưa nói hết câu, Tống Đàm đã tựa lưng vào ghế, bình thản nhìn cô: “Em đang học năm hai chuyên ngành Chẩn đoán hình ảnh y học ở trường đại học Y khoa bên cạnh, là người thành phố Tô, trong nhà còn có một cô em gái. Em thích ăn cá, tôm, thịt gà nhưng không thích ăn thịt lợn và thịt dê, ghét hành tây và tỏi, thích đồ cay và đồ ngọt. Em bị thiếu máu nhẹ, tính tình nóng nảy, hiếu động, vì thường xuyên quên ăn sáng nên hay bị đau dạ dày. Em thích màu trắng, thần tượng của em là Hồ Ca và Trần Vỹ Đình.
Em cũng chưa từng có bạn trai. Số đo ba vòng lần lượt là 86 – 60 – 87, cân nặng…”
Hứa Mộc thật sự không chịu nổi nữa. Mặt cô từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang trắng, rồi từ trắng chuyển thành xanh lét. Sắc mặt cô trở nên méo mó, cô cất giọng chất vấn: “Anh cho người điều tra tôi à? Điều tra cả gia đình tôi luôn?”
Tống Đàm khoanh tay, liếc nhìn cô một cái: “Cần điều tra sao? Lần trước ăn trưa cùng nhau, em nhận điện thoại, ba em còn nhắc em phải ăn sáng, em cũng hỏi thăm điểm thi của em gái. Muốn biết sở thích của em cũng không khó, chỉ cần ăn chung một bữa là nhìn ra ngay. Hai lần gặp nhau, em đều mặc áo trắng, đi giày thể thao trắng. Còn về thần tượng của em, em suốt ngày chia sẻ tin tức của họ trên Weibo, ai mà chẳng thấy.”
Hứa Mộc chết sững, há miệng hỏi: “Thế làm sao anh biết tôi chưa từng có bạn trai?”
Tống Đàm né tránh ánh mắt của cô, gương mặt thoáng có nét không tự nhiên. Hứa Mộc lập tức truy hỏi: “Anh nói đi chứ!”
Anh nhàn nhạt đáp: “Bởi vì lần đầu của em là với tôi.”
“…”
Bây giờ, Hứa Mộc cảm thấy chỉ muốn tìm một miếng đậu hũ để đập đầu vào cho xong. Mới gặp nhau lần thứ ba, trong khi cô còn chẳng biết gì về Tống Đàm, thế mà đối phương gần như đã “lột sạch” cô ra rồi! Sự chênh lệch này khiến cô vô cùng khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Dường như Tống Đàm nhận ra khuôn mặt đỏ bừng và tâm trạng đầy tức giận của cô. Ngay khi món tráng miệng vừa được đưa lên, anh liền đẩy đĩa bánh đến trước mặt Hứa Mộc, giọng điệu rất tự nhiên: “Em muốn biết gì về tôi thì cứ hỏi.”
Hứa Mộc nghẹn lời, không nói được gì. Cô cũng muốn vạch trần Tống Đàm để tìm hiểu tất cả về anh. Nhưng lúc này, có một chuyện còn khiến cô đau đầu hơn.
Cô lấy muỗng xúc một miếng bánh nhỏ, nhấm nháp một ít rồi đặt muỗng xuống, lên tiếng nói: “Anh có biết một hộp sữa bột bây giờ giá bao nhiêu không? Hàng trong nước thì tầm một, hai trăm, hàng nhập khẩu thì có giá ba, bốn trăm, thậm chí, có loại còn hơn năm trăm. Mỗi tháng, tiền tã bỉm cũng tốn một khoản kha khá. Chưa tính đến mấy chi phí lặt vặt khác, mỗi tháng tôi chỉ có hai nghìn tệ tiền sinh hoạt, nếu gom góp lắm thì cũng chỉ dành ra được một nửa để nuôi con. Hơn nữa, tôi đã học đại học được hơn một năm rồi, chắc chắn phải lấy được bằng tốt nghiệp, nếu không, học phí của hai năm trước đó coi như đổ sông đổ biển.
Vì vậy, ý tôi là, tôi không thể nghỉ học để ở nhà chăm con được.
Chưa kể, việc sinh con cũng tốn không ít tiền. Với tính cách của ba mẹ tôi, có khi đứa trẻ chưa kịp chào đời thì tôi đã bị họ đánh chết rồi.
Gia đình tôi có tư tưởng rất truyền thống, tuyệt đối không chấp nhận chuyện chưa kết hôn mà đã có con, danh dự gia đình là trên hết. Vậy nên, rất có khả năng, họ sẽ đánh chết cả anh luôn…”
Tống Đàm bình tĩnh lắng nghe, những sợi tóc lòa xòa trên trán khiến anh trông có vẻ lười biếng. Ngũ quan sắc nét, cộng với đôi mắt màu trà sẫm thâm trầm, quả thật là có sức hút chí mạng. Nhưng lúc này, Hứa Mộc như muốn phát điên, không phải vì say mê anh, mà là phát điên vì đứa con của anh!
Tống Đàm suy nghĩ một lúc rồi bình thản nói: “Hiện tại tôi đang làm cố vấn cho một dự án của Tập đoàn Trung Hợp, mức lương họ trả cho tôi mỗi tháng là mười lăm nghìn, chưa tính tiền thưởng cuối năm, tiền sinh hoạt và thu nhập phụ từ những công việc tôi nhận thêm ở bên ngoài.
Ngoài ra, tôi đã thỏa thuận xong với Trung Hợp. Tôi sẽ gia nhập Trung Hợp làm quản lý dự án trong thời gian thực tập năm cuối của mình vào năm sau. Họ đã cam kết với tôi mức lương thực tập không dưới ba trăm nghìn một năm, cộng thêm phần trăm hoa hồng được chia từ dự án…”
Nói đến đây, Tống Đàm ho khẽ một tiếng rồi tiếp lời: “Vậy nên, tôi thấy vấn đề mà em lo lắng, thật ra cũng không phải là vấn đề gì.”
Hứa Mộc há hốc miệng, cằm gần như rơi xuống bàn. Món gan ngỗng vừa mới được bưng lên cũng chẳng còn hấp dẫn nổi cô nữa. Hai mắt cô sáng rực như phát ra tia lửa màu xanh lá.
Ngay sau đó, cô hỏi một câu cực kỳ không đúng lúc: “Vậy… tiền sinh hoạt một tháng của anh là bao nhiêu?”
Tống Đàm chỉ khẽ mỉm cười, cầm tách cà phê trước mặt lên, nhấp một ngụm mà không nói gì. Hành động này của anh khiến Hứa Mộc bỗng có một ảo giác rằng tiền sinh hoạt của anh chắc chắn tựa như một cái hố sâu không đáy!
Khoảnh khắc trước, đôi mắt cô còn u ám vì tương lai đầy chông gai thì ngay sau đó, cô đã cảm thấy mình đã gặp được một đại gia hàng thật giá thật, cả người cô lập tức lâng lâng như đang bay.