Ở cách chỗ cô không xa, một cô gái yếu ớt được một người khác dìu ra ngoài. Khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt trống rỗng của cô ấy như một mũi kim đâm thẳng vào lòng Hứa Mộc. Cô cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối, khóc không thành tiếng…
Sau khi từ phòng khám của bác sĩ đi ra, Tống Đàm đi thẳng đến chỗ cầu thang ở cuối hành lang, châm một điếu thuốc. Chỉ trong khoảng thời gian hút hết một điếu, anh đã suy nghĩ xong kế hoạch tiếp theo. Khi quay lại hành lang, anh nhìn thấy Hứa Mộc đang ngồi co ro ở một chỗ, dù cô vùi mặt vào cánh tay nhưng bờ vai vẫn run rẩy không ngừng khiến Tống Đàm khẽ nhíu mày.
Anh sải vài bước đi đến trước mặt Hứa Mộc, cầm lấy tờ cam kết rủi ro đặt trên đầu gối cô. Sau đó là một loạt âm thanh tiếng giấy bị xé rách. Cô ngẩng đầu lên thì trông thấy Tống Đàm đã xé nát tờ giấy ấy thành từng mảnh rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Sau đó, anh kéo mạnh cô đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Hứa Mộc còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh lôi ra khỏi bệnh viện. Nước mắt đọng trên mặt cô vẫn chưa khô hết, cô cất giọng khàn khàn hỏi anh: “Đi đâu?”
Tống Đàm đang đi đằng trước bỗng khựng lại. Khoảnh khắc anh quay đầu lại, ánh nắng lấp lánh chiếu xuống như dát vàng lên chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ của anh. Thân hình anh cao ráo, đầy vẻ ưu nhã nhưng lại toát lên một sự sắc bén và mạnh mẽ không thuộc về lứa tuổi của anh. Anh nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc, cất giọng nói đầy chắc nịch: “Nếu phá thai nguy hiểm như vậy thì sinh ra đi.”
Đây không phải một lời đề nghị mà tựa như một mệnh lệnh.
Câu nói của anh khiến cho Hứa Mộc lập tức hóa đá ngay trước cổng bệnh viện. Cô đã nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng chưa từng nghĩ đến phương án sinh đứa trẻ này ra!?
Phản xạ duy nhất lúc này của cô là nghẹn ngào hỏi lại anh: “Sinh ra rồi anh nuôi nó sao?”
Tống Đàm không hề né tránh, dáng đứng của anh vẫn thẳng tắp, thậm chí, anh còn tiến lên một bước, ánh mắt nhìn cô đầy kiên định: “Tôi nuôi.”
Mùi hương thanh nhã trên người anh bất chợt xộc thẳng vào tim Hứa Mộc. Trong khoảnh khắc ấy, khi cô ngước lên nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Tống Đàm, trái tim cô bỗng đập lỡ một nhịp.
Tống Đàm không nói thêm lời nào nữa mà chỉ nắm lấy tay cô, kéo cô rời khỏi bệnh viện.
Hứa Mộc cúi đầu nhìn bàn tay mình bị anh nắm chặt. Cô cảm thấy có hơi mất tự nhiên nên định rút tay ra. Thế nhưng, Tống Đàm không cho cô cơ hội ấy. Anh siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay cô hơn một chút.
Đây đã là lần thứ hai trong hôm nay anh chủ động nắm tay cô. Nếu cô nhớ không lầm thì đây mới là lần thứ ba bọn họ gặp nhau. Cô không biết anh sinh năm nào, sinh nhật là ngày bao nhiêu, cung hoàng đạo gì, nhà ở đâu, gia đình có mấy người… chuyện gì cũng không biết. Vậy mà giờ đây cô lại sắp sinh con cho anh? Thế giới này điên rồi sao?!
Suốt dọc đường, cả hai đều không nói gì. Đến khi xe quay về đến làng đại học đã là giữa trưa. Hứa Mộc suy nghĩ suốt cả quãng đường. Cuối cùng, cô khẽ lên tiếng: “Đại thần Tống, tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Được.”
Tống Đàm đỗ xe trước một nhà hàng Pháp sang trọng. Đây là nhà hàng nổi tiếng là đắt đỏ nhất ở làng đại học. Trước đây, khi nhà hàng này mới vừa khai trương, chị Cúc Hoa còn hùng hồn tuyên bố rằng, bất kể ai trong phòng ký túc xá có bạn trai trước đều nhất định phải để bạn trai mời cả phòng đến đây ăn một bữa thỏa thích.
Không ngờ lần đầu tiên cô đặt chân đến đây lại không phải vì hưởng ké niềm vui của các chị em cùng phòng mà là được đại thần Tống dẫn đến.
Sau khi ngồi xuống, Tống Đàm đưa thực đơn cho Hứa Mộc. Cô chỉ liếc mắt nhìn qua liền vội vàng gập lại, cười gượng nói: “Anh gọi đi, tôi không kén ăn.”
Chủ yếu là vì… giá ghi trên thực đơn quá đắt! Một món tráng miệng 78 tệ, một phần thịt bò sốt nấm kiểu Pháp 108 tệ, … Cô còn chưa dám nhìn đến món chính mà đã không nỡ gọi nữa rồi.
Thấy vậy, Tống Đàm bình thản nhận lại thực đơn rồi gọi món.
Ngay khi nhân viên phục vụ vừa rời đi, Tống Đàm đã ngước mắt lên nhìn Hứa Mộc, cất giọng hỏi thẳng: “Muốn nói chuyện gì với tôi?”