Tranh Thủ Yêu Anh Đi

Chương 2.2

Nhưng ăn được một lúc, cô lại nhớ đến vấn đề đã giày vò mình suốt mấy ngày nay.

“Tôi đọc trên mạng thấy người ta nói rằng thai nhi hơn hai tháng tuổi đã có linh hồn rồi. Rất nhiều người sau khi làm chuyện này xong đều gặp phải những cơn ác mộng đáng sợ. Trong mơ, khắp nơi đều tối tăm, có những chiếc bóng lờ mờ ẩn hiện, còn có một đứa trẻ với khuôn mặt trắng bệch xuất hiện và gọi mình là mẹ. Thậm chí, có người còn mơ thấy đứa bé bị chảy máu ở cả mắt, tai, mũi, miệng…”

Cô dừng lại một chút, nuốt nước bọt, sắc mặt dần trở nên trắng bệch: “Chúng ta làm như vậy… có phải quá tàn nhẫn không? Nó có trách chúng ta không? Tôi chưa bao giờ làm hại ai, vậy mà bây giờ lại sắp phải nhẫn tâm cắt đứt sự sống của một sinh mệnh bé nhỏ. Tống Đàm, anh nói xem, sau này… nó có tìm đến chúng ta để đòi mạng không?”

Nghĩ đến điều này, Hứa Mộc lập tức mất hết khẩu vị.

Tống Đàm khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Nếu em còn băn khoăn chuyện này như vậy thì bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.”

Hứa Mộc lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn tiếp tục gặm bánh bao.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến bệnh viện phụ sản.

Hứa Mộc căng thẳng đến mức toàn thân run lẩy bẩy, chân tay cô không ngừng run rẩy. Tống Đàm bảo cô ngồi chờ, còn anh thì đi đăng ký và lấy số thứ tự vào khám. Sau đó, bác sĩ đưa cho họ một loạt những giấy tờ cần thiết cho việc xét nghiệm và biên lai chi phí phẫu thuật rồi bảo đi đóng phí.

Hứa Mộc thầm nghĩ, dù sao thì chuyện này cũng là do cô sai trước, cô uống say rồi lỡ “cưỡng đoạt” Đại thần Tống, làm gì có lý nào lại để anh vừa chạy đi lo liệu mọi chuyện, vừa phải trả tiền? Dù thế nào cũng phải chia đôi chi phí.

Thế nhưng, ngay khi cô vừa đề nghị chia đôi và lấy ví ra, Tống Đàm đã liếc cô bằng ánh mắt như đang nhìn một sinh vật kỳ lạ rồi lạnh nhạt ra lệnh: “Ngồi xuống.”

Lời nói và hành động của Tống Đàm luôn toát ra một loại khí thế kiêu ngạo, không cho phép người khác phản bác, khiến Hứa Mộc không dám cãi lại.

Sau khi hoàn tất hàng loạt các loại xét nghiệm khác nhau, tim Hứa Mộc gần như nhảy lên đến tận cổ họng, hai chân cô lại bắt đầu run rẩy. Trước khi vào phòng khám, Tống Đàm thấy sắc mặt cô tái nhợt, đứng yên một chỗ không nhúc nhích, anh lập tức nắm lấy tay cô, dẫn cô bước đến trước mặt bác sĩ.

Nữ bác sĩ trung niên nhìn báo cáo kết quả kiểm tra, đẩy gọng kính rồi ngẩng đầu hỏi: “Em là Hứa Mộc phải không?”

Hứa Mộc lập tức có cảm giác như vừa bị giảng viên gọi lên phòng hiệu trưởng vì trượt môn, gật đầu một cách máy móc.

Nữ bác sĩ trung niên ấy đột nhiên nhíu mày…

Thấy bác sĩ nhăn mặt, Hứa Mộc lập tức toát mồ hôi lạnh. Sau đó, cô nghe thấy bà ấy nghiêm túc nói: “Kết quả kiểm tra cho thấy thành tử ©υиɠ của em mỏng hơn người bình thường rất nhiều, lại còn ngả sau (1). Đây vốn dĩ đã là thể trạng khó mang thai. Nếu lần này bỏ thai, cơ hội mang thai sau này sẽ rất thấp mà dù có mang thai thì cũng khó mà giữ được.”

“Dĩ nhiên, quyết định vẫn nằm ở em. Nếu em đã xác định làm phẫu thuật, tôi sẽ sắp xếp cho em vào lúc hai giờ chiều. Nhưng trước đó, em có thể xem trước bản cam kết rủi ro.”

Bác sĩ vừa dứt lời, trong đầu Hứa Mộc lập tức “ong” lên một tiếng như muốn nổ tung.

Cô cầm xấp báo cáo xét nghiệm, ngồi trên dãy hành lang dài của bệnh viện. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, não bộ của cô không ngừng hoạt động. Cô suy nghĩ về rất nhiều chuyện.

Cô nghĩ đến bản thân đã theo đuổi Hà Ích Chiêu suốt hơn mười năm, nghĩ đến việc mình còn chưa thổ lộ với anh ấy, nghĩ đến việc trong mắt Hà Ích Chiêu, cô vẫn mãi là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Vậy mà, cô lại lén lút mang thai con của người khác sau lưng anh ấy…

Nhiều năm trước, cô đã từng tưởng tượng đến tương lai sau này sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ kết hôn với Hà Ích Chiêu và sinh cho anh một cặp trai gái rồi cả gia đình bốn người sẽ sống hạnh phúc bên nhau, giống như cái kết trong những câu chuyện cổ tích. Thế nhưng, lời nói của bác sĩ đã dập tắt toàn bộ những ảo tưởng đó của cô!

--------------------

(1): tình trạng tử ©υиɠ nghiêng về phía sau và dựa vào trực tràng thay vì nghiêng về phía trước và dựa vào bàng quang.