Ánh nắng ban trưa chiếu xuống người Hứa Mộc và Tống Đàm, mang theo chút ấm áp dễ chịu. Dù vị trí của họ không mấy bắt mắt nhưng lại nhanh chóng trở thành tâm điểm của căng tin trường đại học khoa học và công nghệ. Lý do là vì không ai ngờ được Tống Đàm lại ngồi ăn cơm cùng một cô gái! Đây đúng là chuyện khiến người người đều cảm thấy tức giận và khó mà hình dung được!
Nhưng lúc này, điều Hứa Mộc lo lắng lại là một chuyện khác. Cô mở lời hỏi với vẻ thăm dò: “Ờm… đại thần Tống, anh có biết Hà Ích Chiêu không?”
Tống Đàm đáp mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Ở tầng dưới của ký túc xá.”
Tim của Hứa Mộc lập tức nhảy thót lên, cô thấp thỏm cầu xin: “Chuyện này… anh có thể giữ bí mật giúp tôi được không?”
Lúc này, Tống Đàm mới ngước mắt lên, hờ hững nhìn khuôn mặt của cô gái đối diện đang mang đầy vẻ khẩn cầu, nhướng mày nói: “Trông tôi giống loại người rảnh rỗi thích đi buôn chuyện lắm sao?”
Lúc này, Hứa Mộc mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô vùi đầu, tập trung vào bữa ăn, loáng một cái đã chén sạch cả cơm lẫn canh.
Ăn xong, cô lấy khăn giấy lau miệng, định bụng vẫy tay chào Tống Đàm rồi rời đi ngay. Thế nhưng, tay còn chưa kịp giơ lên, cô đã nghe anh thản nhiên nói: “Để tôi đưa em về.”
Hứa Mộc vội vàng xua tay: “Không cần đâu, không cần đâu! Dù sao cũng không xa, chỉ cần băng qua đường là tới rồi!”
Tống Đàm lại liếc nhìn bụng cô một cái. Sau đó, anh không nói gì nữa mà lập tức bước đi trước.
Thế là suốt quãng đường đi đến trường đại học y, anh luôn đi trước cô một bước. Vì không ai trong số hai người lên tiếng nên bầu không khí có chút gượng gạo. Chỉ khi có xe chạy ngang qua, Tống Đàm mới đi chậm lại và lùi về đi song song bên cạnh cô.
Không ngờ, một đoạn đường tiễn đưa lại kéo dài đến tận dưới chân tòa nhà ký túc xá của Hứa Mộc. Để tránh bị người khác nhìn thấy, cô lén lút kéo anh vào góc khuất dưới gốc cây gần đó: “Ký túc của tôi ở ngay phía trước rồi, anh có thể về được rồi.”
Tống Đàm liếc nhìn cô một cái, khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Hứa Mộc nhìn theo bóng lưng anh, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Lời cảm ơn này mang đầy cảm xúc phức tạp. Dù sao, với Hứa Mộc, chuyện này cũng là chuyện lớn nhất trong suốt 21 năm cuộc đời của cô. Nhưng sự điềm tĩnh và có phần lạnh lùng của Tống Đàm lại khiến cô cảm thấy an tâm phần nào.
Bước chân của Tống Đàm bỗng khựng lại một giây, anh quay đầu nhìn cô thật lâu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
--------
Suốt một tuần sau đó, Hứa Mộc sống trong trạng thái thấp thỏm lo âu. Bình thường cô là người năng động, hoạt bát nhất trong ký túc xá, chưa bao giờ đi xuống cầu thang từng bậc mà lần nào cô cũng nhảy từ trên bậc thang thứ năm nhảy xuống. Hễ rảnh rỗi là cô lại “bạo lực” với mấy người bạn cùng phòng.
Nhưng kể từ khi biết mình có thai, cô đột nhiên trở nên cẩn thận hơn bao giờ hết, chỉ sợ bản thân sẽ vô tình làm điều gì đó dẫn đến sảy thai. Tư thế đi đứng cũng thay đổi từ nữ lưu manh biến thành dáng vẻ như mấy vị phi tần trong các bộ phim cung đấu thời nhà Thanh. Ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, cô không còn hét toáng lên nữa. Đêm khuya, cô thường đứng một mình ở bên ngoài ban công, cúi đầu lẩm bẩm nói gì đó một mình. Mái tóc dài buông xuống, ánh mắt đượm buồn cùng với bóng lưng cô đơn đến mức khiến cho cả phòng ký túc xá đều tin rằng cô đã bị ma ám. Mọi người trong phòng không ai dám đến gần cô.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần. Buổi tối ngày trước đó, cô đã nhắn tin cho Tống Đàm để hẹn thời gian với anh.
Tống Đàm trả lời rất nhanh, chỉ vỏn vẹn một dòng: “Được, tám giờ sáng mai ở trước cổng trường.”
--------
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộc đi về phía cổng trường trong tâm trạng nơm nớp lo sợ. Vì hôm nay là cuối tuần nên cổng trường khá vắng vẻ. Cô không nhìn thấy Tống Đàm đâu nhưng lại nghe thấy tiếng còi xe vang lên hai lần.
Cô quay đầu lại, thấy Tống Đàm hạ cửa kính xe xuống rồi vẫy tay với cô.
Theo phản xạ thông thường, cô định chạy nhanh tới chỗ chiếc xe nhưng rồi chợt nhớ đến chuyện nào đó, cô lập tức ôm bụng, cố kiềm chế bản thân và đi nhanh tới.
Dù không rành về xe cộ nhưng cô vẫn nhận ra logo của Mercedes. Cô lập tức ngạc nhiên hỏi: “Anh có xe rồi à?”
Tống Đàm ném một túi đồ lên đùi cô, sau đó xoay vô lăng rồi lạnh nhạt nói: “Của bạn cùng phòng.”
Hứa Mộc cúi xuống nhìn, thấy trong túi có một hộp sữa, mấy cái bánh bao nóng hổi, còn có cả một quả táo to. Cô lập tức cảm động, quên cả nói cảm ơn mà đã vội vàng ăn ngay.