Dưới con mắt của một người phàm trần bằng xương bằng thịt như Hứa Mộc, những câu chuyện về vị đại thần họ Tống chẳng khác nào một huyền thoại. Nhưng hôm nay, huyền thoại đó lại trở thành ba của con cô – chuyện này đúng là có chút mang hơi hướng khoa học viễn tưởng.
Tống Đàm không thích lãng phí thời gian. Thấy Hứa Mộc vẫn cứ rụt rè, mãi không chịu quay mặt lại, anh dứt khoát sải bước chân dài, chỉ hai bước đã đứng trước mặt cô. Anh vừa định cất cao giọng hơn bình thường vài phần để hỏi cô thì bỗng, một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn lấy mái tóc dài của Hứa Mộc, khiến cả người cô trông vừa nhỏ bé, vừa yếu đuối, lại còn có chút đáng thương. Trong đầu Tống Đàm lập tức hiện lên hình ảnh tối hôm đó, khi cô bám riết lấy anh không chịu buông, khiến cổ họng anh khẽ thắt lại. Giọng nói vốn định cất cao giờ lại hạ thấp xuống, anh nhẫn nại hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc em tìm tôi là có chuyện gì?”
Hứa Mộc nuốt khan một cái, đầu cúi gằm xuống đất đến mức không thể thấp hơn được nữa, giọng lí nhí: “Tôi có thai rồi.”
Nói xong bốn chữ này, cô hoàn toàn không dám nhìn biểu cảm của Tống Đàm. Cô vốn nghĩ anh sẽ hét lên một tiếng chẳng hạn như “M* nó!”, “Cái quái gì đây?” hay “Có nhầm không vậy?”. Nhưng mọi chuyện không như vậy, trước mặt cô chỉ là một khoảng lặng đến nghẹt thở.
Quả thực là Tống Đàm có hơi sốc, nhưng chỉ sau mười mấy giây ngắn ngủi, anh đã nhanh chóng tiêu hóa được thông tin này. Sau đó, anh thử thăm dò: “Vậy em định sinh hay bỏ?”
Hứa Mộc ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt màu nâu trà đẹp đẽ của Tống Đàm. Trong đôi mắt đó chỉ có sự bình tĩnh đến mức lạnh nhạt, chẳng có chút gợn sóng nào. Điều này càng khiến cô hoang mang hơn.
Suốt quãng đường đi đến đây, cô đã nghĩ xem phải giải quyết chuyện này như thế nào nhưng cô tuyệt nhiên chưa từng suy nghĩ đến phương án giữ đứa bé này lại. Đừng nói đến việc cô chỉ mới là sinh viên năm hai, hiện tại vẫn đang còn ăn bám ba mẹ, đến những ngày cuối tháng còn phải sống nhờ vào mì gói Khang Sư Phụ (*), đến một con hamster cũng không đủ điều kiện nuôi, huống hồ gì là một đứa trẻ. Chưa kể đến, nếu ba mẹ cô biết chuyện này, chắc chắn họ sẽ không do dự mà lập tức đẩy cô xuống sông Trường Giang để rửa sạch nhà cửa.
Nghĩ đến đó, sắc mặt của Hứa Mộc liền trở nên trắng bệch: “Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng vào phòng phẫu thuật, không biết có đau không… Trên TV nói nhẹ nhàng lắm, ba phút là xong, không biết có thật không?”
Cô nhìn Tống Đàm, mong chờ nhận được một câu trả lời từ anh. Dù sao, cô không thể nói chuyện này với bạn cùng phòng của mình, lại càng không thể hỏi người thân mà chỉ có thể bàn bạc với người trong cuộc duy nhất này. Nhưng đáng tiếc, đây cũng là lần đầu tiên Tống Đàm gặp phải tình huống này nên anh hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào để xử lý.
Vì vậy, anh thẳng thắn nói: “Lấy điện thoại ra đây.”
Hứa Mộc mơ màng lấy điện thoại ra đưa cho anh. Tống Đàm nhận lấy, nhanh chóng bấm một dãy số. Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại trong túi anh vang lên. Anh cúp máy, trả điện thoại lại cho cô: “Đây là số của tôi, em quyết định thời gian xong thì báo với tôi trước một ngày.”
Hứa Mộc khẽ liếc nhìn Tống Đàm với ánh mắt chứa đầy sự cảm kích. Dù thế nào đi nữa, đứa trẻ này nhất định không thể giữ lại bởi vì thời điểm, điều kiện, hoàn cảnh ở hiện tại đều không cho phép. Nhưng việc Tống Đàm sẵn sàng đi cùng cô đến bệnh viện cũng giúp làm vơi bớt đi phần nào sự lo lắng trong lòng cô.
Cô khách sáo nói: “Cảm ơn anh.”
Tống Đàm cảm thấy có chút kỳ quái nên đã dời ánh mắt đi chỗ khác. Hứa Mộc cũng cảm thấy có hơi ngượng ngùng. Cô bối rối vuốt tóc rồi lắp bắp nói: “Vậy… vậy tôi về trước đây.”
Cô vừa xoay người, Tống Đàm liền gọi lại: “Ăn trưa đã rồi hẵng đi.”
Sáng nay, Hứa Mộc chưa ăn gì đã vội chạy đến bệnh viện để làm kiểm tra. Cô sợ phải xét nghiệm máu nên cũng không dám ăn sáng, giờ đã đói đến mức dạ dày kêu vang. Nghe vậy, cô cũng không khách sáo nữa mà gật đầu đồng ý ngay. Thế là cả hai men theo dãy hành lang dài, Tống Đàm quen đường dẫn cô đến căng tin trường.
Trên đường đi, không ít ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía họ. Ai cũng biết đại thần Tống lạnh lùng cỡ nào, lúc nào cũng mang dáng vẻ cấm dục, chưa từng thấy anh đi chung với cô gái nào. Thế mà giờ đây, anh lại còn lặng lẽ kéo cô gái đó đi ở phía bên trong, còn bản thân thì đi bên ngoài, che chắn cho cô.
Ngay lập tức, vô số chiếc điện thoại lén lút chĩa về phía Hứa Mộc và Tống Đàm, rồi chẳng mấy chốc, hình ảnh của họ đã bị phát tán khắp nơi trong lúc hai người hoàn toàn không hay biết gì.
Cuối cùng, tâm trạng buồn bực suốt cả buổi sáng của Hứa Mộc cũng khá hơn một chút khi bước vào căng tin của trường đại học khoa học và công nghệ. Cô đã từng nghe nói căng tin của trường này là “Hermès trong giới căng tin”. Trước đây, cô từng muốn nhờ Hà Ích Chiêu dẫn mình đến đây ăn thử nhưng người ta lại bận bịu đến mức chẳng bao giờ thấy mặt mũi đâu. Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, sau này, cô còn mặt mũi nào mà gặp A Chiêu đây?
Một nỗi buồn chợt dâng lên và nghẹn lại trong lòng. Thế là Hứa Mộc gọi luôn suất ăn dành cho hai người, còn gọi thêm hai món mặn, ăn còn nhiều hơn cả một người đàn ông cao to như Tống Đàm.
Tống Đàm lấy thẻ cơm ra, nói với cô bán hàng ở nhà bếp: “Lấy thêm một bát canh gà ác cho cô ấy.”
Hứa Mộc và Tống Đàm vô thức liếc nhìn nhau một cái, sau đó, cả hai đều ngầm hiểu và quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như không có chuyện gì. Cô bán hàng chỉ vào máy quẹt thẻ, nói: “82 tệ.”
Hứa Mộc ngây người, đúng là “Hermès” có khác, đắt hơn hẳn so với “Maybelline” là căng tin trường cô. Tống Đàm đã quẹt thẻ trả tiền. Hứa Mộc vô thức liếc nhìn, vô tình thấy được số dư trong tài khoản, là bốn chữ số. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô nhìn Tống Đàm bỗng mang theo sự kính nể của kẻ phàm trần dành cho đại gia lắm tiền.
Tay trái Tống Đàm bê khay cơm của mình, tay phải thì chủ động cầm lấy khay của Hứa Mộc, anh hất cằm và nói: “Ngồi bên kia đi.”
Hứa Mộc đi về phía bàn ăn ở gần cửa sổ. Vì hiện tại đang là giờ ăn trưa nên căng tin đông đúc người qua lại, tiếng cười đùa rôm rả vang lên. Tống Đàm nhìn bóng dáng nhỏ bé trước mặt, vô thức đưa tay ra che chắn cho cô.
Sau khi ngồi xuống, Tống Đàm đẩy phần ăn về phía Hứa Mộc, thản nhiên hỏi: “Ăn hết được không?”
Hứa Mộc ngẩng đầu lên, cười tít mắt: “Đâu phải một mình tôi ăn đâu.”
Ánh mắt Tống Đàm vô thức lướt qua bụng cô. Trong lòng anh chợt dấy lên một cảm giác kỳ lạ nhưng anh không nói gì mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống đối diện cô…
(*): một hãng mì nổi tiếng của Trung Quốc.