Tranh Thủ Yêu Anh Đi

Chương 1.1

Bác sĩ khoa phụ sản đặt tờ kết quả siêu âm trước mặt Hứa Mộc và nói với cô: “Cô có thai rồi, khoảng 10 tuần.”

Hứa Mộc chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt như tối sầm lại, một cảm giác chán chường từ đáy lòng lan sang đến toàn thân cô.

Khi bước ra khỏi bệnh viện, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất. Hứa Mộc tuyệt vọng ngẩng đầu lên, nheo mắt lại. Cô có cảm giác như đang dẫm trên bông, cả người lâng lâng như thể cơ thể này không phải là của mình nữa.

Cô mơ màng bắt xe quay về. Xe vừa dừng trước cổng trường Y, cô trả tiền rồi bước xuống xe. Vừa định quay về ký túc xá, cô bỗng nhìn sang ngôi trường khoa học công nghệ ở bên cạnh, trong lòng chợt nảy ra một quyết định… cô phải bàn bạc chuyện này với ba của đứa trẻ trước đã!

May mà mức độ nổi tiếng của Tống Đàm ở trường khoa học công nghệ rất cao, anh gần như là một vị thần trong số các học bá. Sau một hồi hỏi đường thì cuối cùng, Hứa Mộc cũng dễ dàng tìm được lớp học của anh. Đúng lúc sắp đến giờ trưa, những dãy bàn ghế trên các bậc thang trong giảng đường đã chật kín người, một phần là vì sự uy nghiêm của người thầy hói đầu trên bục giảng, phần còn lại là để được chiêm ngưỡng phong thái của đại thần Tống.

Hứa Mộc nhanh chóng tìm thấy Tống Đàm trong đám đông. Gương mặt lạnh lùng và đường nét anh tuấn của anh nổi bật đến mức khiến người khác khó mà bỏ qua được. Chỉ có điều… vị học bá ấy đang ngủ, một giấc ngủ rất yên tĩnh, như thể cả thế giới xung quanh anh đều im lặng.

Hứa Mộc không có số liên lạc của Tống Đàm, cô vừa định nhảy lên cửa sổ để gây sự chú ý thì chợt nhớ ra mình đang có thai. Thế là, cô đành phải đi qua đi lại ở chỗ cửa sổ. Xui xẻo thay, hôm đó cô lại mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen dài xõa xuống vai. Đúng lúc đó, một đám mây đen kéo đến cùng với một cơn gió mạnh thổi qua, lập tức, mái tóc cô bị gió thổi phủ kín cả khuôn mặt.

Không biết kẻ vô tâm nào lại hét toáng lên: “Maaaaa!”

Thế là cả giảng đường đều đồng loạt quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hứa Mộc vội vén tóc sang một bên, để lộ khuôn mặt tuy không quá xinh đẹp nhưng cũng rất thanh tú, cô ngượng ngùng cười để chứng minh mình là người sống.

Vừa hay lúc đấy, cô bắt gặp một ánh mắt lười biếng, nửa híp nửa mở của Tống Đàm. Hứa Mộc lập tức nháy mắt ra hiệu. Một cô gái tóc đỏ ngồi gần cửa sổ nhìn thấy, liền quay sang nói với người bên cạnh với giọng điệu đầy vẻ khinh thường: “Lại có thêm một fan cuồng của đại thần Tống à? Thời buổi này đúng là kiểu người gì cũng có, giả ma giả quỷ chỉ để thu hút sự chú ý, đúng là mơ tưởng hão huyền.”

Vừa dứt lời, cô ta liền thấy Tống Đàm gấp sách lại, nhét vào ba lô, vác lên vai rồi thản nhiên bước ra khỏi lớp, đi thẳng về phía nữ quỷ kia. Cô gái tóc đỏ lập tức há hốc mồm.

Tống Đàm dừng lại trước mặt Hứa Mộc, khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì?”

Hứa Mộc liếc nhìn đám người trong lớp đang nhìn chằm chằm vào mình, vội vàng hạ giọng, nói: “Ra chỗ khác nói chuyện.”

Tống Đàm từ từ đi theo sau cô. Mãi cho đến khi cả hai rẽ vào một hành lang vắng vẻ, bước chân của Hứa Mộc mới khựng lại. Cô đứng trước một gian lầu nhỏ phủ kín dây thường xuân cùng tiếng ve sầu kêu râm ran khắp nơi. Cô không dám quay đầu lại, chính xác hơn là… cô đang chột dạ.

Đây mới là lần thứ hai cô và Tống Đàm gặp nhau.

Cô vẫn nhớ buổi sáng hôm đó, trong ánh sáng lờ mờ, khi Tống Đàm nói với cô rằng bọn họ đã ngủ với nhau, còn bảo là do cô dụ dỗ anh… Hứa Mộc chỉ cảm thấy bản thân như thể vừa bị Nhị Lang Thần (1) giáng cho chín mươi chín tia sét. Đây chắc chắn là mơ! Nếu không thì ai đó hãy giải thích hộ cô với… tại sao cô lại mất đi thứ quý giá nhất mà không hề có chút ấn tượng nào vậy?!

Lúc đó, cô không tin, nhất quyết cho rằng Tống Đàm đang lừa mình. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, với danh tiếng của đại thần họ Tống thì xác suất anh muốn lừa cô lên giường chắc chắn chỉ có 0,1%. Thế là, cô đành chấp nhận số phận. Sau đó, để tránh dính líu với anh, cô còn rất hào phóng mà vỗ vai an ủi, bảo anh đừng bận tâm, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô hứa sẽ tuyệt đối không mặt dày bám lấy anh, yêu cầu anh phải chịu trách nhiệm. Cô còn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng nếu sau này vô tình chạm mặt trong khu đại học, hãy xem như chưa từng quen biết nhau!

Nhưng điều mà Hứa Mộc không ngờ tới là, ngay sau khi cô phủi tay rời đi trong sự dứt khoát, “dì cả” (2) của cô lại đột nhiên “bốc hơi”, không quay lại ghé thăm cô nữa.

Chính vì thế mà hiện tại, trong lòng cô như có hàng ngàn con ngựa hoang đang điên cuồng lao qua như gió bão. Và sự thật tàn nhẫn hơn cả là… tại sao cô lại có thể mang thai trong khi hoàn toàn không có chút ký ức nào về chuyện đó chứ?!

Hứa Mộc đan hai tay vào nhau, siết chặt đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Giọng nói lạnh lùng của Tống Đàm lại vang lên ở phía sau: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hứa Mộc chột dạ, sợ hãi, hoang mang, tuyệt vọng, bối rối… đủ mọi cảm xúc đan xen trong lòng cô.

Lúc này, trong đầu cô đang diễn ra một cuộc đấu tranh. Đối với cô, Tống Đàm gần như là một người xa lạ. Trước đây, cô chỉ nghe đến anh qua những buổi tám chuyện của các chị em cùng phòng trong ký túc xá.

Trùng hợp là, chị Cúc Hoa chung phòng với cô chính là một thành viên kỳ cựu của “băng đảng nhà họ Tống”. Về phần “băng đảng nhà họ Tống” là gì thì nghe nói đó là một hội fan do các nữ sinh tự thành lập ra để ủng hộ Tống Đàm. Kiểu mê muội này khiến Hứa Mộc cảm thấy hết sức khó hiểu suốt một thời gian.

Thế nhưng, vì ngày nào cũng bị chị Cúc Hoa nhồi nhét những câu chuyện về đại thần họ Tống nên hai cô bạn cùng phòng còn lại của cô cũng dần bị lôi kéo vào hội nhóm này.

Nhờ vậy mà Hứa Mộc cũng được nghe kể không ít những chuyện về anh.

Năm thứ nhất, Tống Đàm đại diện cho khoa đi tham gia dự án tái thiết tòa nhà chính phủ ở thành phố Nam và nhận được giải thưởng Nhân tài Xuất sắc từ chính phủ.

Năm thứ hai, anh đã nhận được lời mời đến làm việc tại tập đoàn Trung Hợp rất có tiếng.

Năm ba, vì bận rộn với công việc nên anh đã vắng mặt suốt một tháng liền. Nhưng sau khi trở lại, anh đã trực tiếp giành luôn vị trí thủ khoa của toàn khoa trong kỳ thi.

----------------

(1): một vị thần trong tôn giáo dân gian Trung Quốc và Đạo giáo, liên quan đến nước (kiểm soát lũ lụt), công lý, chiến binh, săn bắn và chế ngự quỷ dữ.