Tạ Lễ chỉ tay vào anh ta, hung dữ nói: "Mắt trừng lớn quá thì tôi móc ra luôn! Cùng Vạn Thừa Minh, Chu Thời Phong bảo vệ tên trà xanh kia chứ gì! Tôi đây chính là độc ác, chính là phát điên đấy! Anh thì tính là cái thá gì, cút ngay cho tôi!"
Tạ Lễ dứt lời, mạnh tay đóng sầm cửa lại, khinh bỉ phun một bãi nước bọt, lại mắng thêm một câu: "Đồ ngu."
Phương đông vừa ló rạng, màn sương mờ dần tan.
Tạ Lễ vừa thức dậy, chuẩn bị ra sân bay tham gia ghi hình cho chương trình du lịch thực tế. Chương trình kéo dài khoảng hai tháng, thời gian còn lại cậu có thể tự do bay nhảy, chẳng thà đi chu du khắp nơi còn hơn chết rục ở chốn này.
Sau khi rửa mặt xong, bên ngoài vang lên tiếng động. Tạ Lễ quay đầu lại, thấy Tiếu Tiếu mang theo bữa sáng hớt hải bước vào.
Tiếu Tiếu cao một mét sáu, dáng người gầy gò nhưng nhanh nhẹn. Mỗi lần đi công tác đều do cô ấy sắp xếp chu toàn. Vừa thấy cậu, cô ấy lập tức vui vẻ chào hỏi, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên vẻ mặt thu lại đôi chút: "Anh Tạ, chào buổi sáng! Mau ăn sáng đi, đồ ăn còn nóng đấy."
Tạ Lễ liếc mắt nhìn dáng vẻ lấm lét của cô ấy, đoán rằng có chuyện gì đó, bèn hỏi: "Tiếu Tiếu, có chuyện gì thế?"
"À… không có gì đâu anh, anh ăn sáng trước đi, để em chuẩn bị hành lý cho anh. Những thứ cần mang em đã ghi nhớ hết rồi…"
Tạ Lễ thấy cô ấy như vậy, liền lấy điện thoại ra mở nhóm chat. Tiếu Tiếu nhìn thấy vội vàng ngăn cản: "Anh Tạ, ăn sáng trước đi, kẻo bánh bao và sữa đậu nành nguội mất!"
Tạ Lễ phớt lờ, kéo đến tin nhắn mới nhất, liền thấy chủ đề nóng số một trên mạng: **#Tạ Lễ tham gia ‘Ngôi Sao Đến Rồi’#**.
Vừa nhấn vào, bình luận phía dưới toàn là lời chửi rủa từ antifan và fan phong trào, ngay cả fan trung thành của cậu trong hậu trường của công ty Giang Điểu cũng quay lưng, chẳng ai dám lên tiếng bảo vệ.
[Tạ Lễ có thể cút khỏi ‘Ngôi Sao Đến Rồi’ không? Danh tiếng tệ như vậy mà còn đi tham gia show, cười chết mất.]
[Có cần lần nào cũng chen chân vào không? Không thấy nhục à?]
[Xin hỏi, Tạ Lễ là ngôi sao sao?]
Trước kia, Tạ Lễ còn bị những bình luận thế này ám ảnh đến mất ngủ. Nhưng giờ thì khác, cậu đã nhìn thấu tất cả.
“Bảo vệ tuyến giáp là trách nhiệm của mọi người.”
Những lời mắng chửi này, chẳng có chút sát thương nào với cậu nữa.
[Tạ Lễ có thể biến đi không? Đừng bám theo bảo bối Giang của chúng tôi nữa!]
Tạ Lễ: ?
Trời còn nhịn, đất còn nhịn, nhưng cậu thì tuyệt đối không nhịn!
Đυ.ng gì không đυ.ng, lại dám động vào chỗ đau của cậu!